Thể loại: Hiện đại, sủng, nam9 mắc bệnh tự kỷ, trầm cảm và cực kỳ cố chấp.
Tình trạng: đang lết lại
Số chương: chưa biết
* Giới thiệu:
Ba mẹ mất vì tai nạn dẫn đến nam chính bị tự kỷ, trầm cảm và... thần kinh không ổn định. Nữ chính là giáo viên mới được điều tới dạy lớp nam chính. Trường này là trường quý tộc, thế là bà chị lo lắng đủ thứ hết. Chị lo nhất vẫn là anh nam chính - lâu lâu thần kinh bị chạm là lên cơn đập phá - nên bã muốn tiếp xúc với ổng càng ít càng tốt. Dây leo rễ má thế nào vẫn lọt vào mắt xanh của ảnh. Anh này đu bám theo. Chị thấy ổng hiền, ngoan lại có quá khứ tội nghiệp nên chỉ cũng chăm sóc tận tình. Nhưng khốn nổi anh này ảnh rất bá, chỉ cần không thấy chị một ngày thôi là bắt đầu đập phá mọi thứ, bỏ nhà đi tìm chị làm loạn hết cả lên.
Có lần chị dẫn anh về nhà chỉ chơi (không phải ra mắt cha mẹ đâu, đơn giản là thầy dẫn trò về nhà chơi thôi). Ba mẹ chị nói chị sẽ cưới chồng, anh này đang rửa chén thế là đập nát bét cái dĩa, kèm theo gào khóc các loại.
Sau này người thân của anh nam 9 cầu xin, nam 9 "ủ ê" các loại, chị đành chấp nhận làm bạn gái của ổng. Rồi từ đó bắt đầu yêu, học cách chấp nhận ảnh. HE.
Cô tên là Lục Yên Vân, hê..., cô thừa nhận tên này có hơi tục khí , nếu nói về tên của cô, mọi người phải hỏi cha cô, ông là một người thích xem phim kiếm hiệp, trong nhà vốn có vài cuốn sách nhưng hai phần ba đều là tiểu thuyết kiếm hiệp của cha cô. Nếu nói về tiểu thuyết kiếm hiệp thì ông tuyệt đối là chuyên gia. Mẹ cô thường nói, nếu cha cô khi còn đi học cũng đam mê đọc sách như vậy thì phỏng chừng bây giờ cũng được làm giáo sư chứ chả chơi. Cho nên cô còn may mắn, ông chưa đặt tên cô là Lục Tiểu Phụng đã may lắm rồi.
Gia đình cô gia cảnh cũng được xem là tốt, không cần phải làm việc vất vả nhưng vẫn đủ cơm no áo ấm. Cha là người Thượng Hải, mẹ là người Tứ Xuyên, nay họ đã về hưu nên quyết định trở về thôn quê dưỡng lão, ông nói không khí thôn quê rất tốt, nhiệt độ không khí thích hợp cho những người già ở lại. Xem biểu hiện "an nhàn" của ông so với dân bản xứ đây còn giống người chính gốc hơn. Ông nói Thượng Hải là nơi thích hợp cho người trẻ tuổi ở.
Có lẻ ông trời ưu ái cho cô thông minh từ khi còn trong bào thai nên năng lực học tập của cô luôn tốt hơn những đứa trẻ cùng tuổi. 5 tuổi đã có thể đi học tiểu học, trong lúc học phát huy bản năng thông minh tiềm ẩn liền được nhảy mấy cấp. Cho đến khi học năm nhị cô lúc đó chỉ mới mười ba tuổi. Làm nghiêm cứu sinh không bao lâu khi tốt nghiệp liền lấy được bằng thạc sĩ.
--- -------
Đứng ở trước cổng trường trung học MG, cô không khỏi cảm thán. Từ hôm nay trở đi cô chính là vị giáo sư trẻ nhất ở đây, MG là ngôi trường lớn nhất Thượng Hải, cảnh trí rất đẹp, phương tiện dậy học lại rất hiện đại hóa. Nhớ lại lúc trước cô muốn đến Thượng hải làm việc, cha mẹ cô đương nhiên rất phản đối. Nhưng là người trưởng thành vốn nên phải độc lập. Vì vậy sau khi hoàn thành việc học cô liền lưu lại Thượng Hải làm việc. Dùng tiền mấy năm nay cô làm trợ giảng cùng việc làm thêm nhưng chủ yếu vẫn là dựa vào tiền của cha mẹ. Ở phía Đông thành phố cô mua một căn hộ 90m vuông gồm hai phòng nhưng phải trả góp trong vòng 7 năm. Ở Thượng Hải phòng trọ luôn không hề rẻ.
Trước mặt thổi tới một trận gió mát mẻ, đúng là thấm vào ruột gan.
Đi vào lớp 2 năm nhất, nhìn cánh cửa hé ra cùng với gương mặt non nớt đan xen một ít thành thục, khiến cô không khỏi mỉm cười. Lớp học phần lớn là những đứa trẻ 17 tuổi, nghĩ đến lúc cô 17 tuổi đang làm cái gì ta? Có lẻ là đang giãy dụa giữa một đống đề thi đại học chăng.
Khai giảng chỉ mới một tháng nhưng đã thay đến hai giáo viên chủ nhiệm. Nghe nói là do một học sinh có vấn đề trong lớp gây nên. Đưa mắt nhìn về phía cuối phòng học, nơi đó có hai người cao to mặc vest đen đang đứng, khóe miệng cô không tự giác giựt giựt, đừng nói đây là vệ sĩ trong truyền thuyết nha? Ngồi phía trước bọn họ là một thiếu niên. Khuôn mặt xinh đẹp không chút biểu tình, khí chất tao nhã, nhìn cặp mắt kia có thể cảm nhận được đứa nhỏ này không dễ tiếp cận cùng người khác. Khi không nói lời nào cậu rất khó làm cho người ta nghĩ đến cậu chính là cái đứa trẻ có 'vấn đề' kia. Lục Yên Vân đứng ở trên bục giảng đối mặt với ba người kia, lúc này cô rất có tư thế của thẩm phán quan, mà cậu bé kia lại chính là phạm nhân đang đợi tuyên án. Ừ, thật sự rất giống..... Đợi chút.... Thất thần....
Ho nhẹ một tiếng, cô nhìn về phía lớp học với một ánh mắt trong suốt. Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều đứa nhỏ như vậy cô rất muốn dùng lời dạo đầu kinh thiên động địa một tí như: 'Chào các bạn học sinh, kì thật tôi chính là không khí thay đổi xã hội, là một người hiện đại trong ngàn vạn cô gái, kích thích thị trường điện ảnh, đề cao người trẻ tuổi, ngọc thụ lâm phong, phong độ giáo sư chính là tôi, Lục Yên Vân.' Nhưng phỏng chừng sau khi nói như vậy, về sau cô cũng đừng mong tại trong cái lớp này lăn lộn. Vì thế Lục Yên Vân liền bày ra một tư thế tao nhã, đúng chính cô cho là tao nhã nói "Chào mọi người, tôi họ Lục,các bạn về sau có thể gọi tôi là Lục lão sư,về sau tôi chính là chủ nhiệm của lớp các bạn."
Ai nói trường quý tộc đều là những đứa trẻ quậy phá chứ. Tất cả chỉ là phim thần tượng gạt người thôi. Nhìn xem những đứa nhỏ này đều thật nghe lời. Chúng đã qua cái tuổi nổi loạn, lúc này đã biết khao khát, mơ ước đến tương lai.
Thời gian trôi qua, việc dậy học cũng thực thuận lợi. Cái đứa trẻ có 'vấn đề' kia cũng rất nể tình cô không có 'phát tác'.
Sau khi tan học, cô liền bị một đám học sinh vây quanh. Đi khỏi phòng học Lục Yên Vân thật sự rất cảm thán rằng bọn trẻ thời này nói thật nhiều, ở đâu ra quá trời câu hỏi, bọn chúng đối với cuộc sống của cô giáo mới là cô đây cũng thập phần quan tâm. Thật sự là một đám người trẻ nhiệt tình mà.
"Lão sư, cô thoạt nhìn rất trẻ tuổi nha."
"Lão sư năm nay bao nhiêu tuổi vậy?"
"Đã có bạn trai chưa?"
"Nên kết giao vài cái bạn trai đi nha."
... .....
Theo chân bọn họ nói qua nói lại một hồi cô mới nhận ra mình thật có tiềm năng tiến vào giới showbiz nha.
Văn phòng MG rất lớn, từng bàn của giáo sư đều có ngăn cách độc lập. Cô ngồi trên ghế của mình tiếp tục nghiêm cứu hồ sơ của học sinh trong lớp. Lật đến một hồ sơ có hình rõ ràng, ghi ấn ba chữ cực lớn.
"Khoát Thư Lượng"
Cậu ta tên gọi là Khoát Thư Lượng ư.
Khoát Thư Lượng, cha mẹ mất sớm, cậu chính là người nối nghiệp duy nhất của tập đoàn Khoát thị. Là người rất có giá trị, bộ dạng nhìn cũng rất đẹp mắt. Thật giống tình tiết trong truyện ngôn tình. Nhưng có câu nói, nói như thế nào ta. Thượng đế đóng của bạn một cánh cổng chính tất sẽ mở cho bạn một cánh cửa sổ. Nhưng theo cô thấy, thượng đế lại mở cánh cửa sổ của Khoát Thư Lượng rất nhỏ, cực kì nhỏ.
--- ----
Noel lại đến, hôm nay noel vừa vặn là cuối tuần, trường học nghỉ.
Buổi sáng cô liền nhận được một cái bưu phẩm, chiếc hộp màu tím được gói cẩn thận được Lục Yên Vân mở ra, bên trong là một hộp phấn màu hồng kèm theo những cánh hoa hồng nằm rải rác xung quanh nhìn rất đẹp. Phấn hoa hồng có nghĩa: 'đặc biệt quan tâm, đối với người nhớ mãi không quên'. Nghĩ tới lại muốn cười. Học trưởng của cô lại vẫn lãng mạn như vậy. Đối với món quà này Lục Yên Vân nhẹ nhàng cẩn thận bỏ nó vào cuối chót ngăn kéo. Hôm nay, liền chọn một ít trang sức trang nhã để đi chốn cũ gặp người.
--- ----
Thượng Hải ban đêm đặc biệt xinh đẹp, đèn đuốc huy hoàng. Lục Yên Vân đi vào nơi phía trên bảng đề 'Hải thần nặc phú đặc' vốn là một quán cà phê trên lầu hai của khách sạn. Cảnh trí tao nhã, quán cà phê được ngăn hoàn toàn với khu vực bên ngoài. Nơi này là nơi mà cô và học trưởng lần đầu tiên đến cũng chính là nơi mà bọn cô 1 năm trước chia tay.
"Ngồi đi Tiểu Vân, đây uống một ít nước cho nhuận miệng đi." Lạc vào kí ức năm xưa, bên tai cô giống như truyền đến âm thanh ôn nhu của học trưởng. Lục Yên Vân bắt lấy cái ly trước mặt đưa lên nhấp một miến để che giấu cảm xúc của mình lúc này. Cô cố gắng không chế cảm xúc của chính mình.
"Nếm thử món này như thế nào. Đây là món nổi tiếng nhất ở đây nên hương vị nhất định không tồi."
"Đừng chỉ lo cuối đầu ăn đồ ăn. Tiểu Vân, cùng anh nói mấy câu được không. Theo từ lúc tiến vào đến giờ em chưa hề để ý đến anh à nha."
Cười khẽ lau đi mồ hôi trên mặt cô, Trần Nhiên không có phát hiện hành động này của mình có biết bao sủng nịch, ánh mắt cưng chiều nhìn Lục Yên Vân. Ánh mắt như vậy chưa hề tồn tại trên người con gái nào khác.
"Trần Nhiên, anh như vậy rất dễ làm người khác hiểu lầm Tiểu Vân mới chính là bạn gái của anh nha. Em đây thật là ghen tị." Đình học tỷ trề môi ê ẩm nói, nhìn như vậy muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Đúng vậy, cô đã quên, lúc ấy bạn gái học trưởng còn ngồi bên cạnh. Lần đầu tiên xã đoàn tổ chức là ở 'Hải thần nặc phú' rất đông vui rồi cô cùng học trưởng cũng từ đó mà phát triển mối quan hệ yêu đương. Có lẻ do sai lầm ở đâu đó khi hai người hợp lại, đúng vậy, cô chính là người thứ ba chia rẻ học trưởng và bạn gái của anh. Đáng lý ra cuộc tình này không nên tồn tại nhưng cô lại đi lưu luyến nó.
Trí nhớ trôi về lễ Noel năm trước. Cũng là năm cuộc tình đầu tiên của cô kết thúc.
"Em muốn chia tay sao?" Học trưởng dùng ánh mắt chăm chú nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt này khiến cô không quen.
"Thật xin lỗi, em không muốn tổn thương cô gái khác."
Trầm mặc một lúc.
"Anh hiểu được....." Học trưởng dời ánh mắt đi hướng ra ngoài cửa sổ bên ngoài.
Cô nhìn Trần Nhiên suy sút biểu tình, đây là lần cuối cùng, cô muốn nhìn kĩ người con trai mạnh mẽ trước mặt này. Cô nở nụ cười hướng anh vươn tay , dịu dàng nói "Học trưởng, cám ơn anh đã từng yêu em."
"Cám ơn em vẫn luôn nhẫn nại anh." Trần Nhiên vươn tay dùng sức cầm tay cô, đây là lần cuối cùng hắn giữ chặt cô, sau đó lưu luyến không rời buông ra.
Hắn vẫn là yêu cô, yêu cô xảo trá tai quái, người này cùng hắn có tâm linh tương thông. Nhưng hắn không thể không buông cô ra. Cô vốn là cô gái mà hắn không thể giữ bên người.Hắn có gánh nặng trên vai, gia đình tiểu Đinh vốn có ân với hắn. Hắn vốn là không xứng với cô, cho nên không bằng buông tay.
Đột nhiên một tiếng gào to làm cho toàn trường yên tĩnh đi. Cô giật mình ngẩn đầu nhìn hướng tiếng hét liền thấy một người con trai đang tức đến muốn sùi bọt mép, bị tia thống khổ trong ánh mắt cậu khiến cô chấn động.
Nháy mắt cậu giống như người điên, đem cái bàn bên cạnh đạp đổ, cô cũng không biết tại sao lại như thế này. Nhìn thấy Khoát Thư Lượng đứng bên cạnh nữ phụ vụ sinh một cước đá đến phía trước khiến cô gái phát khóc ,bên cạnh chân đều là những mảnh vỡ nhỏ của chén dĩa ly sứ các loại.
"Lần này liền coi như hết đi, cô cũng là không cẩn thận đụng đến cái đĩa, này tiểu thư không hiểu chuyện, mau đứng dậy đi xuống đi." Bên cạnh Thư Lượng là một người đàn ông mặc vest mang giày da đi qua nâng nữ phục vụ sinh đang khóc kia dậy nói "Đi nhanh đi" Trong tay đem vài tờ giấy màu hồng mang mệnh giá lớn nhét vào tay cô.
Vì sao lại thống khổ như vậy? Đây là lần đầu tiên cô nhìn Thư Lượng phát bệnh. Nhưng mà nơi này không phải lớp học, càng không phải trường học. Bên cạnh cậu có rất nhiều người đi theo nên không tới phiên cô tới giáo dục. Vì vậy cô tính rời đi nơi thị phi này. Thừa dịp Khoát Thư Lượng đứng ở phía trước không thấy cô liền chuồn đi. Được rồi, cô thừa nhận mình chính là một cô giáo vô lương thiếu trách nhiệm. Chính là không nghĩ tới nguyên nhân hắn tức giận nhưng là qua vài ngày nữa cô theo hắn nhất định sẽ biết thôi, này, là nói sau...
Trong lúc cô muốn rời khỏi khách sạn liền bị kéo trở lại, nói không sợ là giả, cô cảm nhận được sau lưng nồng đậm sát khí. Lục Yên Vân cố gắng làm tốt công tác tâm lý, bình tĩnh xoay người đối với cậu nở một nụ cười.
"Lão....." Thư Lượng khi phát âm có vẻ chân tay có chút luống cuống, không phải cậu khẩn trương mà vì cậu có chướng ngại về ngôn ngữ. Theo trên tư liệu nói, cậu rất ít cùng người chủ động nói chuyện. Số lần bắt chuyện chỉ điếm trên đầu ngón tay, cô có phần kinh ngạc khi cậu bắt chuyện với mình nhưng đa phần lại là tự hào. Thấy chưa, trời sinh cô chính là một người có tốt chất làm lão sư mà.
"Cái kia..... Noel vui vẻ." Cô cười nói phát ra từ nội tâm.
"Hỉ...."
Nói thật, cô lúc ấy sợ tới mức không rõ, chẳng lẻ sức quyến rũ của cô đã đến mức đánh đâu thắng đó không có gì cản nổi ư. Chẳng lẻ cậu ta hướng cô thổ lộ sao. Nguyên lai sau này cô mới biết. Thì ra "Hỉ" của cậu là chỉ vui vẻ, cao hứng chứ không như cô hiểu lầm suy nghĩ bậy bạ.
Hàn huyên vài câu, toàn bộ quá trình hắn không cười. Chính là ở lúc cô xoay người lông mi lóe lóe rồi tiếp tục mặt than. Cảm thấy đầu hơi hơi đau cô liền nói hẹn gặp lại.
Rời khỏi khách sạn ngồi vào chiếc xe bọ rùa lục sắc của mình. Bởi vì uống một ít rượu nên cô muốn vui vẻ một tí liền bật một ít nhạc khoay khỏa đầu óc. Chiếc xe từ từ tiến về phía dưới căn hộ của cô. Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương cô có phần bất đắc dĩ. Vỗ vỗ mặt cho thanh tĩnh rồi tiến về phía nhà.
Về tới nhà trước tiên cô rửa mặt rồi tiến đến chiếc giường công chúa màu hồng của mình nằm xuống (đây là đồ quý nhất trong nhà mà cô )tự nói với chính mình, hảo hảo ngủ ngon, ngủ một giấc dậy tất cả sẽ tốt.Không nên nhớ rõ người......Không nên nhớ rõ người a...... Rốt cuộc cũng mệt mỏi nhắm lại hai mắt.
Rượu vốn không phải là thứ tốt. Hôm qua phóng túng nên kết quả hôm nay tỉnh dậy liền mệt mỏi đau đầu. Hên hôm nay là chủ nhật nên có thể ở nhà nằm tịnh dưỡng suốt một ngày. Ngày mai là thứ hai cũng đã khỏe lên rất nhiều.
Buổi chiều cô mới có tiết. Giờ này đang ở trong văn phòng nhìn bài tập. Chuông tan học vang lên, trên hành lang liền vang lên tiếng bước chân dồn dập.
5-4-3-2-1----
"Lục lão sư, cô xem lớp cô đi học đều đem theo loại sách này." Trương Quân lão sư là người dậy toán học, lúc này ông thở hổn hển đi đến trước mặt Lục Yên Vân. Nhìn qua hẳn là thập phần tức giận, mặt đều đỏ lên.
Cô đối với người đàn ông này thật tò mò. Vốn chỉ mới qua ba mươi tuổi lại cố tình tạo cho mình vẻ già dặn trí thức. Nhìn cái kính được đánh sáng bóng kia. Nhìn là biết đồ trong nước nghe nói rất khó mua được. Một lần vô tình nghe người khác nói, cô không bát quái, không nhiều chuyện nha.
Ông liếc mắt nhìn cô một cái rồi đặt quyển truyện tranh đang cầm trên tay lên bàn.
<Bá vương xoa xoa> ân, xem ra đứa nhỏ này khẩu vị không tệ. Đến tập ba cũng đã có, nói chứ tập hai nam chính bị trúng độc, nghạch...... Kia độc gì mọi người tự hiểu. Nữ chính muốn dùng thân mình để giải độc nhưng chuyện xưa như chỉ mành treo chuông đến đây lại kết thúc tập hai. Không ngờ mới đây đã ra tập ba.
Trương Quân thấy cô thật lâu không nói lời nào mà nhìn chằm chằm bìa mặt truyện tranh.Ông nhìn cô không nói được câu nào chỉ tức giận lưu lại một câu 'Học sinh của lớp cô, chính mình xem mà xử đi.'
--- -------
Tan học có một nữ sinh chạy đến văn phòng. nhìn gương mặt có vẻ trắng, hồng hồng hé ra gương mặt quả táo, đỉnh đầu hình nấm. Chắc đây là chủ nhân của cuốn truyện đi.
Đến giờ cô bé kia mới khẩn trương, bất an đứng một bên.
"Em cảm thấy có đẹp mắt không?"
"Hả....?" Nữ sinh không ngờ cô sẽ hỏi như vậy nên không biết trả lời như thế nào mặt ngốc lăng đứng ở đó.
"Em cảm thấy Hắc Long suất sao?"
"Dạ, ngoài Ngân Giấu ra em thích anh ta nhất."
"Tôi cũng vậy." Cô như tìm được tri âm, cũng kích động lên.
Vì thế hai người theo nhân vật tạo hình, kịch tình cẩu huyết, các bộ truyện tranh khác nhau càng bàn luận càng xa vấn đề. Văn phòng vang lên giọng nói thảo luận kịch liệt của hai người. Không biết còn tưởng rằng hai ngưòi đang thảo luận cái vấn đề gì đó cao thâm.
"Lão sư cô thật tốt." Cô bé kích động vui vẻ nhìn Lục Yên Vân.
"Ừ.... Tôi cũng cảm thấy như vậy." Hiện tại đám nhỏ thật dễ nắm bắt.
"Lão sư. Cô có thể trả cuốn truyện lại cho em không?"
"Như vậy đi, kỳ thi sắp đến....."
"Em chỉ biết." Chưa đợi cô nói xong, nữ sinh kia đã cuối đầu mặt bí xị lên tiếng. "Nói đi, muốn em thi bao nhiêu điểm."
Này nha, cấp điểm, thức ăn gia súc đều kiếm cô.
"Trước hết muốn thấy em một lần tiến bộ. Chuyện này có thể không."
"Ân." Cô nữ sinh dường như cũng vừa lòng với điều kiện này nên mặt mày cũng sáng rỡ
"Được. Cuốn sách kia trước tôi giúp em bảo quản, chờ em thi xong tôi liền đem trả lại."
"Cám ơn lão sư." Cô bé cúi mình 90° rồi chạy nhanh ra khỏi văn phòng. Nhìn cô bé năng động chạy ra bên ngoài Lục Yên Vân không khỏi cảm thán. Đây là thanh xuân a.... ... Thanh xuân thật tốt.
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm