Xuyên đến mạt thế bảo vệ anh - Tây Đại Tần
T7 T11 05, 2022 9:51 am |
|
Đại Thần U Lang Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: T3 T07 11, 2017 7:09 am Tuổi: 24 Bài viết: 484 Được thanks: 3242 lần Điểm: 31.45
|
|
 Re: [Xuyên Không] Tên truyện: Xuyên đến mạt thế bảo vệ anh- Tây Đại Tần - Điểm: 38
Chương 103: Diệp Tiêu ra khỏi nhà, thở hắt ra, đè lại trái tim bất ổn của mình, cảnh tượng giọt nước chảy dọc theo tóc đen xuống chiếc cổ trắng nõn, qua một đoạn cổ trắng đến bờ vai mượt mà như lại lóe lên trước mắt. Khụ khụ khụ, anh ngẩng đầu nhìn trời, lặng lẽ bắt đầu đếm sao, hồi lâu sau mới áp hết những suy nghĩ linh tinh xuống. Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, cửa mở, Lâm Đàm Đàm xuất hiện: “Em xong rồi nè! Sao anh lại đột nhiên quay về vậy? Bên kia xong việc rồi à?” “Xong rồi.” Diệp Tiêu nhìn cô, quả nhien cô đã mặc bộ áo ngủ trên giường ban nãy, trời đang nóng, tuy cô mặc quần dài, tay áo cũng dài nhưng vải dệt rất mỏng, rộng rãi thoải mái, trông rất nhẹ nhàng mát mẻ. Anh lại dời tầm mắt, nói có người tố cáo cô, có chuyện đã xảy ra. Lâm Đàm Đàm: “...” Mình mới hù dọa mấy người thôi mà, có cần khoa trương vậy không? Cô hỏi: “Em thấy bọn họ vây xem nên hù dọa chút thôi mà?... Thôi được rồi, quả thật em có chút buồn trong lòng.” Diệp Tiêu xoa đầu cô, dường như anh rất thích động tác này, Lâm Đàm Đàm cũng rất thích, cô cùng anh ngồi trên ghế tựa dưới mái hiên. Diệp Tiêu hỏi phía phòng khám có thu hoạch được gì mới không, Lâm Đàm Đàm lập tức nói ra những điều chuyên gia đã đề nghị, cô còn nói: “Nếu có thể tìm được người thôi miên tài giỏi nói không chừng có thể trị được, dị năng giả có thể làm người ta mê man cũng tốt, ít nhất có thể giảm đi sự khó chịu của những người không ngủ được.” Diệp Tiêu thầm nghĩ, trong căn cứ Ninh thị không có hai loại người này. “Vậy em nghĩ thế nào?” “Em? Em vẫn còn dang suy nghĩ...” Bỗng nhiên Lâm Đàm Đàm lại nói: “Đừng chỉ nói về em, anh đi tới đi lui cũng mệt lắm rồi phải không? Dựa lên ghế đi, em sẽ điều dưỡng cho anh.” Dưới mái hiên đặt một chiếc ghế dựa rất to, là cái loại có thể nằm phơi nắng ở đó luôn. Diệp Tiêu nghe lời cô nằm xuống, Lâm Đàm Đàm nắm tay anh, truyền năng lượng đến não của anh, thoáng chốc Diệp Tiêu đã ngủ say. Sau đó năng lượng của cô đi khắp toàn thân anh, làm cho gân cốt và tế bào giãn ra, dễ chịu hơn. Lâm Đàm Đàm nhìn sát gương mặt anh tuấn của anh, dưới mái hiên có một chiếc đèn cốc nhỏ, ánh sáng chiếu lên khiến gương mặt anh dịu dàng hơn nhưng vẫn có những nét thâm thúy, càng nhìn càng thấy đẹp mắt. Không biết ngắm hết bao lâu, ánh mắt cô dời xuống môi anh, nhớ tới lúc trước cô từng cắn đôi môi này, lúc đó còn cắn rất mạnh, giờ đã không thấy miệng vết thương. Năng lực tự lành của anh cũng ảnh hưởng đến đây hả? Lâm Đàm Đàm suy nghĩ miên man, bất tri bất giác áp sát lại, nhìn anh ngủ say, cô như ăn trộm nhìn lén xung quanh một vòng sau đó cẩn thận, dè dặt, ngừng thở... hôn nhẹ xuống. Cảm xúc mềm mại, ấm áp. Hóa ra hôn môi là cảm giác này à... Người anh chỗ nào cũng cứng cáp mà môi lại mềm ghê. Cô hôn một cái, hiểu ra chút xúc cảm, lại hôn cái nữa. Diệp Tiêu vô tri vô giác khiến lá gan của cô to thêm một chút. Hồi tưởng lại những ký ức mơ hồ, cô không kìm được cắn cắn hai cái. “Cạc cạc cạc!” “!” Lâm Đàm Đàm bỗng bị tiếng kêu to làm giật mình nên dùng sức cắn mạnh. “Ui!” Diệp Tiêu không phải người chết, lúc cô hôn trộm cũng lơi là việc truyền năng lượng, bị cắn một cái anh liền tỉnh lại. Lâm Đàm Đàm lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đời mình chạy trốn, làm bộ như mình chưa làm gì hết. Diệp Tiêu mở mắt, vẫn còn hơi mơ hồ, anh chạm lên môi mình, thấy có vết máu, anh nhìn về phía Lâm Đàm Đàm theo bản năng, cô nhóc lại phân bua ngay: “A, anh ngủ còn tự cawnss môi nữa hả? Có phải anh mới bị tụi nó giật mình tỉnh dậy không? Cắn rách môi rồi. Để em thay anh dậy mấy đứa nhóc ồn ào này.” Sau đó cô lại nhanh chân lao ra khỏi nhà nhỏ. Diệp Tiêu bị bỏ lại: “...?” Lâm Đàm Đàm mới lao ra vườn đã sắp tự bạo, vừa hét ầm lên trong yên lặng vừa nhảy điên cuồng. Trời ơi đất hỡi! Đang hôn trộm bị sờ gáy mà còn để lại chứng cứ quan trọng nữa! Anh ấy sẽ tin lời giải thích của mình nhỉ? Chắc là lừa được anh ấy mà! Người vừa tỉnh ngủ đầu óc không tỉnh táo mấy đâu ha? A a a a a a! Cô hùng hổ nhào đến cạnh ao, nhìn ngỗng đen vẫn còn kêu quạc quạc: “Hắc Tử! Mi kêu làm gì! Biết giờ là nửa đêm không hả!” Cái tiếng kêu của nó vang từ trên núi xuống, thật xa dưới núi cũng nghe thấy, không phải quấy rầy người khác ngủ à?” Quan trọng nhất là phá vỡ giấc mộng yên bình của người ta. Lâm Đàm Đàm muốn đập cho nó một trận. Nhưng Hắc Tử vẫn cứ kêu, vừa kêu vừa nhảy lên tận trời nhưng do thân thể nó quá nặng, bay không nổi. Cùng lúc đó, ngỗng trắng A Tuyết cũng kêu lên. Tiếng kêu không gấp gáp như Hắc Tử nhưng cũng rất cấp bách. Lâm Đàm Đàm nhíu mày, Hắc Tức đột nhiên kêu ầm lên như điên, A Tuyết hay dè dặt – thôi được, nên nói là nó có chấp niệm trong việc bày ra vẻ tao nhã, dè dặt nhưng nhiều lúc không làm được. Tóm lại A Tuyết rất ít khi kêu to mà giờ cũng duỗi chiếc cổ cao duyên dáng lên mà gào. Cô ngẩng đầu lên. Có gì đâu? Diệp Tiêu lúc này đã đi tới: “Sao rồi?” “Em không biết nữa, hình như ý bọn nó muốn nói là trên trời có gì đó.” Lâm Đàm Đàm nói tiếp: “Em đi lấy ống nhòm.” “Đợi chút.” Diệp Tiêu giữ tay cô lại, ngẩng đầu híp mắt nhìn lên. Bầu trời đêm vẫn như trước kia, những ngôi sao vẫn lấp lánh như lúc nãy anh đếm, lấp lóe lập lòe... khoan, lấp lóe? Diệp Tiêu kéo Lâm Đàm Đàm đứng nghịch hướng ánh trăng, quả nhiên khi đứng sang hướng khác bỗng thấy được một vùng bóng đen, bóng đen này thưa thớt, mỏng manh như không che được ánh trăng, còn bay rất cao, ít nhất cách mặt đất tầm 50 mét nên rất khó phát hiện. Lúc này, bóng đen nhanh chóng bay đi, chỉ trong mấy giây đã bay thật xa không nhìn thấy nữa. Diệp Tiêu nhanh chóng nhảy lên, trong khoảng không không có điểm tựa anh lại như đạp trên cái gì đó, nhẹ nhàng nhanh nhẹn bước lên tầm cao khoảng mười mét, vung tay một cái, một chiếc võng gió tóm lấy vùng bóng đen kia. Diệp Tiêu rơi xuống đất, Lâm Đàm Đàm thấy trước mặt có thứ gì đó đen tuyền cũng rơi xuống theo anh, nó còn đang giãy giụa nhưng lại bị bức tường vô hình vây lấy, không thể động đậy được, cô ngồi xổm xuống: “Đây là gì?” Diệp Tiêu bật đèn trên truyền tin, cẩn thận soi một lượt, còn cầm lên xem. Thứ này to chừng ngón cái, toàn thân màu đen, cầm nó có cảm giác cứng cứng, xem ra chắc là... “Muỗi!” Hai người đồng thanh. Cái thứ này dù to như ngón tay cái nhưng bộ dạng của nó chính là muỗi chứ đâu? Lâm Đàm Đàm nhìn một đám muỗi đen tuyền nhúc nhích trên đất mà thấy lạnh sống lưng. Trong mạt thế có rất nhiều thứ có thể hút máu như đĩa biến dị, muỗi biến dị, cây hút máu gì đó. Muỗi không phải thứ kinh khủng nhất nhưng nó có thể bay, hơn nữa nó sẽ xuất hiện theo bầy, không cẩn thận sẽ bị hút thành xác khô, dù cho không bị biến thành xác khô cũng bị cắn sưng thật to, cực kỳ đau, cũng cực kỳ ngứa. Cô nghĩ đến đây, lại nhìm đám muỗi dưới đất, số lượng này không đúng, không phải người ta nói muỗi xuất hiện thành đàn sao? Phải như đàn châu chấu chứ nhỉ? Sao chỉ có nhiêu đây? Sắc mặt cô lập tức xấu đi. Diệp Tiêu nói: “Thứ này trước kia anh chưa từng thấy qua, tìm người nghiên cứu tập tính và độ nguy hiểm của nó xem sao.” Lâm Đàm Đàm nghiêm túc gật đầu. Diệp Tiêu ngẩng đầu nhìn lên núi: “Hè đến, muỗi cũng xuất hiện, có muỗi biến dị cũng xem như bình thường, nhưng sao lũ ngỗng lại kêu ồn đến vậy?” Đúng, hai con ngỗng đang gào về phía đám muỗi đang ngọ nguậy trên mặt đất. Diệp Tiêu đưa con muỗi đã bị anh bóp chết cho Hắc Tử, Hắc Tử nhìn anh, Diệp Tiêu nhíu mày: “Ăn không?” Hắc Tử: “...” Ai mà thèm ăn cái thứ sâu xấu xí này! Nó quay đầu về phía bên kia núi, kêu cạc cạc. Lúc này, đám chuột biến dị đang xoay quanh đoàn quân muỗi trên đất cũng quay đầu về phía núi kêu ầm lên. Diệp Tiêu nheo mắt: “Xem ra trong núi có muỗi, đàn muỗi này ban nãy cũng bay về phía ngọn núi kia.” Anh ngồi xổm xuống xoa cổ Hắc Tử: “Nói cho tôi biết, trong núi đó có nhiều muỗi không? Nhiều thì kêu hai tiếng, không nhiều thì kêu ba tiếng.” Hắc Tử bị ma vương tóm cổ, lông chim trên người dựng đứng cả lên, vội vàng kêu cạc cạc hai tiếng. Diệp Tiêu: “Xem ra có rất nhiều muỗi.” Lâm Đàm Đàm: Hình như mình không cần nói gì nữa rồi. Diệp Tiêu đứng lên, nói với cô: “Hình như muỗi trốn trong núi, em tạm thời đừng ở đây nữa, nhé?” Lâm Đàm Đàm nghĩ tới cảnh tượng muỗi bay đầy trời thì quyết đoán gật đầu: “Dạ.” Nhưng không được, cô không ở đây thì ở đâu? Dọn nhà phiền lắm. Cô nói: “Vậy em ở lại phòng khám luôn, đỡ phải chạy tới chạy lui.” Diệp Tiêu nhìn cô: “Cũng được, ngày mốt thi triều sẽ đến, tối mai sẽ bắt đầu chuẩn bị chiến tranh, có thể anh không chăm sóc em được.” “Dạ dạ, không sao đâu.” “Đêm nay em thật sự không ngủ?” “Không ngủ, không ngủ, em còn chưa tìm ra cách giải quyết mà.” “Vậy được rồi.” Diệp Tiêu nói rồi bước tới một bước, nắm lấy eo cô. Lâm Đàm Đàm trừng to mắt, chỉ thấy mặt anh càng lúc càng gần lại, sau đó trên môi truyền đếm cảm xúc mềm mại, ấm áp. Rất giống lúc cô hôn trộm, nhưng cũng không giống lắm, nụ hôn của anh mạnh mẽ hơn, chủ động hơn, càng... Diệp Tiêu không hôn sâu mà nhanh chóng buông cô ra, trong mắt còn lóe lên ý cười: “Sau này muốn hôn anh cũng đừng lén lút nữa, anh luôn phối hợp với em mà.” Đôi mắt Lâm Đàm Đàm mở to: “Em em em không có!” Diệp Tiêu hơi nghiêng đầu, ánh mắt khẽ quét qua môi cô, vừa cười vừa gật đầu: “Vậy chắc đó chỉ là ảo giác của anh thôi, được chưa?” Vậy còn được, Lâm Đàm Đàm túng quẫn xoay lưng: “Em đi soạn đồ.” Cô đi được vài bước, cảm thấy hơi kỳ kỳ nên lấy một chiếc gương nhỏ ra soi. Á, trên môi cô có vết máu, đã khô rồi, là do lúc nãy cắn môi người ta mới dính lên. A a a a ! Bằng chứng phạm tội rõ ràng vậy mà cô còn khăng khăng chối cho được! Chắc chắn Diệp Tiêu đã nhìn thấu lời nói dối của cô! Cô nắm tóc, chạy nhanh hơn. Diệp Tiêu ở phía sau cười rộ lên, nhẹ nhàng chà xát đầu ngón tay. Ừm, vật liệu may mặc hơi mỏng, xúc cảm không tệ.
_________________ [color=#0040BF]Renni[/color]
|
|
|
3 thành viên đã gởi lời cảm ơn Renni về bài viết trên: anamini564, nobi, y229917
|
 |
|
|
 |
T2 T12 12, 2022 1:23 pm |
|
Đại Thần U Lang Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: T3 T07 11, 2017 7:09 am Tuổi: 24 Bài viết: 484 Được thanks: 3242 lần Điểm: 31.45
|
|
 Re: [Xuyên Không] Tên truyện: Xuyên đến mạt thế bảo vệ anh- Tây Đại Tần - Điểm: 33
Chương 104 (1): Lâm Đàm Đàm cùng chuột đồng nhỏ quay lại phòng khám, còn chưa vào trong đã nghe một tiếng rú thê thảm. Lúc này đang là nửa đêm, có rất nhiều người đã về nghỉ ngơi, nhưng cũng có nhiều người ở lại như các nhân viên canh cổng, người của tổ nghiên cứu Thần Cơ. Những người này đã nghe quen, chỉ im lặng bịt tai. Lâm Đàm Đàm bỗng cảm thấy việc này thật sự ảnh hưởng nhiều đến những người khác. Cô bước vào phòng khám, điện trong phòng khám chủ yếu dựa vào những tấm pin năng lượng mặt trời trên mái nhà, năng lượng vô cùng đầy đủ nên cả lầu sáng ngời. Vừa vào trong, thấy những người đang nán lại trong đại sảnh với vẻ uể oải, có người dính đầy máu, có người đang lẩm bẩm gì đó, người thì cứ ra ra vào vào phòng bệnh như bị thần kinh, có người bị thương nằm dài trên giường. Mắt của tất cả những người đó tối sầm, vương đầy tơ máu. Trên mặt đất vẫn còn dấu vết cái gì đó bị đập nát, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi. Lâm Đàm Đàm thở dài, cô mới rời đi hơn một tiếng mà họ đã uể oải đến mức này. Trên lầu đột nhiên vọng đến tiếng gào thét. Lâm Đàm Đàm vừa lên lầu đã thấy một cô gái tóc tai bù xù, chân trần chạy đến, vừa chạy vừa gào: “Có quỷ! Có quỷ á á á á!” Đúng là cái người nói mình sợ quỷ, đằng sau cô ta có hai người đang đuổi theo, nhanh tay ấn cô ta xuống để cô ta bình tĩnh lại, những bệnh nhân khác chết lặng nhìn cảnh tượng này. Minh Trạch cũng từ phía sau đuổi theo, thở dài: “Xem ra không thể áp dụng kinh nghiệm của tổ trưởng cho họ được.” Lâm Đàm Đàm bước tới: “Sao lại không áp dụng được?” Minh Trạch nói: “Em nói em mơ thấy ác mộng sau đó có thể tiếp tục ngủ ngon đúng không? Nhưng có một số người khi ngủ lần thứ hai thì vừa ngủ đã mơ. Cô Trương Cửu Cửu này cũng thế, cô ấy nói cô ấy rất mệt nên đã lén uống thuốc ngủ, sau đó vẫn bị tỉnh giấc, tỉnh lại một hồi lại buồn ngủ không chịu được, sau đó lại bị thức giấc, chỉ trong một tiếng đã tái diễn cảnh này bốn lần rồi. Lâm Đàm Đàm nhìn gương mặt vặn vẹo như sắp phát điên của cô gái kia, do dự một lát rồi thở dài: “Muốn ngủ à? Cho cô ấy nằm xuống đi, để tôi thử xem.” Minh Trạch vẫn chưa hiểu cô định làm gì nhưng vẫn tìm một căn phòng cho Trương Cửu Cửu nằm xuống. Lâm Đàm Đàm đặt tay lên trán cô nàng, một chốc sau, Trương Cửu Cửu lúc nãy còn cực lực giãy dụa đã ngủ, trông có vẻ ngủ rất an ổn. Tất cả mọi người nín thở, năm phút, mười phút sau vẫn không có động tĩnh gì. Sau khi Lâm Đàm Đàm thu tay lại cũng không thấy cô gái kia tỉnh dậy. Lâm Đàm Đàm nhìn tay mình, trước kia những bệnh nhân mất ngủ nhiều ngày có thể ngủ an ổn dưới tay vô, người bị ác mộng quấn quanh cũng có thể tìm được an bình ở chỗ cô, bây giờ người bị zombie công kích tinh thần cũng có thể được cô đưa vào giấc ngủ. Uhm, nhà thôi miên ít đi nhưng cô có thể lên đài. Minh Trạch kinh ngạc nhìn cô: “Tổ trưởng, em đã làm gì?” “Không có gì, em chỉ dùng năng lượng làm ổn định tinh thần của cô ấy, khiến cô ấy không còn kích động quá mức nữa, đây là cách em mới nghĩ ra.” Lâm Đàm Đàm nói: “Còn ai cực kỳ muốn ngủ thì báo tên, cách này của em chỉ trị được ngọn không trị được gốc nhưng ít nhất có thể cho họ an ổn ngủ được một lúc.” Cô vốn không định để lộ mộc hệ của mình có tác dụng này, Diệp Tiêu cũng từng nhắc nhở cô, nhưng nhìn bệnh nhân muốn ngủ lại không muốn ngủ, muốn tỉnh cũng không tỉnh được, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ điên mất, cô không thể nào bỏ mặc làm ngơ. Minh Trạch bước ra ngoài hỏi những người bên ngoài có ai muốn đi ngủ, những người đã chết lặng vật vờ như u hồn trên hành lang hoảng sợ nhìn anh ta như thấy ma quỷ. Minh Trạch đành báo lại: “Trương Cửu Cửu đã ngủ, không mơ thấy ác mộng. Tổ trưởng của chúng tôi đã tìm ra cách có thể cho mọi người ngủ yên một lát.” Nhưng ngẫm lại cách này chưa hẳn là tuyệt đối nên còn bồi thêm: “Tôi cũng không chắc cách này có hiệu quả với tất cả mọi người, mỗi người sẽ khác nhau...” Anh ta còn chưa nói xong những du hồn hoài kia như sống lại, vọt tới chỗ Trương Cửu Cửu, chen chúc ngoài cửa nhìn cô aayss. “A, cô ấy ngủ ngon chưa kìa!” “Đúng là ngủ ngon thật.” “Ngủ an ổn quá.” “Tôi cũng muốn được ngủ ngon!” Không ai nói mình không muốn ngủ, vốn dị năng giả có thức mấy đêm cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng họ cứ liên tục mơ thấy ác mộng, thể lực và tinh thần đều khô kiệt hết. Nếu lúc này có cách để họ được ngủ, giúp họ tạm thời quên hết tất cả để lấy lại năng lượng thì đương nhiên họ khóc lóc muốn nhận được phần lợi ích này. Thế là những người đó ngoan ngoãn nằm xuống, Lâm Đàm Đàm đặt tay lên đầu họ vài phút, họ lập tức ngủ ngon lành. Đến khi người cuối cùng được ngủ cũng đã là bốn tiếng sau, thậm chí người đi ngủ sớm nhất cũng đã tỉnh lại được một, hai tiếng nhưng trong phòng khám vẫn yên tĩnh. Sau khi mọi người tỉnh ngủ đều cảm thấy vô cùng thoải mái, mặt cũng đã bớt xanh xao, còn vui vẻ cười, trong hành lang họ cũng nhỏ giọng nói chuyện, sợ đánh thức những người đang ngủ. “Bác sĩ Lâm.” Nhìn Lâm Đàm Đàm rời khỏi căn phòng cuối cùng, mấy nhóm nam nữ ngoài hành lang lập tức bước tới chào hỏi. Lâm Đàm Đàm đang xoay thắt lưng đau nhức nhanh chóng đứng thẳng người lại: “Dậy rồi à? Mọi người ngủ được bao lâu?” “Tôi ngủ được khoảng hai tiếng.” “Tôi cũng không khác lắm, tầm ba tiếng.” “Tôi chỉ ngủ được có một tiếng, nhưng tôi cảm thấy chất lượng giấc ngủ rất tốt, cảm ơn bác sĩ Lâm.” Những người đó nhiệt tình cảm ơn Lâm Đàm Đàm, có cả cô Trương Cửu Cửu kia. Sau khi cô ấy ngủ được ba tiếng đồng hồ, tất cả mệt mỏi dường như đã mất hết, nhớ lại trạng thái gần như phát điên lúc trước, giờ lại thấy như tìm được đường sống trong chỗ chết, vô cùng kích động, còn muốn cầm tay Lâm Đàm Đàm khóc một hồi nhưng cuối cùng vẫn không dám. Lâm Đàm Đàm dặn: “Mọi người vẫn nên ngẫm lại lời chuyên gia nói, kết hợp lời khuyên anh ta dành riêng cho mọi người xem phải làm sao để phá giải ác mộng mới là quan trọng nhất.” Mọi người gật đầu lia lịa. Lâm Đàm Đàm gật đầu rồi rời đi, rất có phong thái của một danh y, đi một lúc bả vai lại sụp xuống, thở dài một hơi. Cô không khỏi cảm thấy may mắn, may mà chỉ có hơn bảy mươi người, nếu cả ba trăm bệnh nhân còn ở đây cô sẽ hộc máu luôn quá? Minh Trạch luôn đi theo cô, ảnh nói: “Tổ trưởng, em nên nhanh chóng nghỉ ngơi đi.” Anh ta nhớ ra cô cũng là một trong những bệnh nhân, cô có thể khiến người khác yên ổn ngủ một giấc nhưng không thể sử dụng năng lực đó cho mình. Minh Trạch do dự một lát rồi hỏi: “Tổ trưởng, năng lực này tôi có thể học không?” Sợ cô hiểu lầm anh muốn ăn trộm, anh ta còn vội giải thích: “Ý anh là anh học xong có thể chia sẻ công việc với em.” Lâm Đàm Đàm thầm nghĩ cô cũng muốn anh có thể chia sẻ công việc với mình, nhưng cô lắc đầu: “Năng lực này nhắm vào tinh thần của người khác, yêu cầu đối với dị năng cực cao. Nếu người bệnh là dị năng giả trong trạng thái tinh thần bất ổn, khi anh đi vào đầu óc họ, tiếp xúc với thế giới tinh thần của họ, họ sẽ phản kháng theo bản năng, đến lúc đó chỉ hại người hại mình.” Minh Trạch cúi đầu. Lâm Đàm Đàm nói tiếp: “Nhưng anh có thể tìm người bình thường thử xem.” Minh Trạch hơi ngẩng đầu lên. “Là mấy người bình thường không có dị năng, thường hay mất giấc, cực kỳ tin tưởng vào dị năng của anh ấy.” Lâm Đàm Đàm nghĩ trong mạt thế con người rất dễ xảy ra vấn đề về tinh thần, tổn thương sau khi bị đả kích quá lớn, bị áp lực sinh tồn làm cho không thể ngủ ngon, dẫn đến tính tình nóng nảy gì đó, thiếu gì! Chuyên gia tâm lý rất được hoan nghênh ở thời mạt thế, nhưng đó là mấy năm sau, mọi người không quá vất vả vì vấn đề sinh tồn nữa mới bắt đầu chú tâm đến sức khỏe tâm lý, đến lúc đó những kẻ biến thái đầy ra đó, muốn uốn nắn lại tâm lý cũng khá khó khăn. Lần này có hơn ba trăm bệnh nhân bị ác mộng bám lấy, tuy là do zombie gây ra nhưng những người giống như họ tuyệt đối không ít. Có nhiều người hay mơ thấy ác mộng hết đêm nay qua đêm khác hoặc tâm lý bị đè nén cực độ dẫn đến dễ nóng, hay lo âu, tối ngủ không ngon,... chẳng qua không quá nghiêm trọng mà thôi. Lâm Đàm Đàm thấy có thể quan tâm đến sức khỏe thể xác và tinh thần của họ, giúp họ có được giấc ngủ ngon. Thế là Lâm Đàm Đàm mặc sức tưởng tượng tung bay, cùng minh trạch đặt ra phương hướng cho nghiệp vụ mới của phòng khám nhà họ. Minh Trạch: Tôi chỉ định học một chút kỹ thuật để hỗ trợ khẩn cấp, sao đột nhiên bị lôi kéo vào việc lên kế hoạch xây dựng xí nghiệp tương lai là như nào?
_________________ [color=#0040BF]Renni[/color]
|
|
|
2 thành viên đã gởi lời cảm ơn Renni về bài viết trên: anamini564, y229917
|
 |
|
|
 |
CN T12 18, 2022 1:51 pm |
|
Đại Thần U Lang Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: T3 T07 11, 2017 7:09 am Tuổi: 24 Bài viết: 484 Được thanks: 3242 lần Điểm: 31.45
|
|
 Re: [Xuyên Không] Tên truyện: Xuyên đến mạt thế bảo vệ anh- Tây Đại Tần - Điểm: 50
Chương 104 (2):
Trong lúc Lâm Đàm Đàm đang hào hứng về lớp dạy an dưỡng, thế giới bên ngoài vẫn bề bộn rối ren.
Hôm nay thi triều đã kéo đến trước cổng căn cứ, cũng chính là ngày cuối cùng căn cứ cho người ra vào, dân chúng bình thường muốn ra khỏi căn cứ đều nhằm vào hôm nay để rời đi, cố gắng tìm cho mình nhiều thức ăn dự trữ, tránh bị thi triều bao vây quá lâu mà họ lại cạn kiệt lương thực.
Nhóm người chịu trách nhiệm đối đầu với thi đàn đang thực hiện bước cuối cùng trong công tác gia cố tường thành.
Lúc này căn cứ đã khác trước, dưới chân tường thành có một vòng rãnh rộng mấy thước, sâu vài mét, nếu có nước sông thì đây chính là sông bảo vệ thành danh xứng với thực, cũng dùng để phòng thi triều. Tường thành cũng được gia cố cao thêm không ít, trông rất cao lớn, nguy nga dưới ánh mặt trời.
Rầm rầm rầm... mấy chục chiếc xe ném bom to lớn được vận chuyển đến các khu vực bên trong tường thành. Diệp Tiêu đang tuần tra một đoạn tường thành do Đại đội phụ trách.
Đoạn tường thành do Đại đội Chính Dương phụ trách bảo vệ chiếm khoảng một phần mười phòng tuyến chính, nhưng cơ bản tất cả đều dựa vào tất cả mọi người trong đại đội. Ngoài người trong đội, Diệp Tiêu còn thuê một số nhân lực đáng tin cậy từ hệ thống người môi giới của Bạch Trừng.
Hôm nay anh phải đảm bảo tất cả các đội viên và trang bị đã ở đúng chỗ, phải sắp xếp xong tất cả mọi mặt.
Từ chiều, những người ra ngoài đã lục tục trở về, tự do hành động. Sau khi rút về từ đợt chiến đấu với thi đàn, không ngừng có những đội nhỏ quay về căn cứ. Những nhóm nhỏ của Đại đội Chính Dương còn bên ngoài cũng lần lượt quay về.
Đến hoàng hôn, những đội nòng cốt đều đã có mặt, bao gồm đám người Bạch Trừng vẫn luôn ở chỗ Lữ Kiếm Bình cũng đã trở lại, tiếp đến họ phải tập trung chiến đấu cho phòng tuyến của Đại đội Chính Dương.
Trong cuộc họp để thảo luận và bố trí lần cuối Lâm Đàm Đàm đương nhiên cũng có mặt, tổ trị liệu của cô cũng đóng vai trò rất quan trọng. Đang họp được một nửa bỗng bên ngoài lại có tiếng xôn xao.
Diệp Tiêu nhíu mày, cảm giác tiếng động do phòng khám truyền đến. Anh cho người chạy sang đó dò hỏi, cuối cùng người chạy đi hỏi trở về với vẻ mặt kỳ quái, nhìn về phía Lâm Đàm Đàm một cái rồi báo cáo: “Phía phòng khám có rất nhiều bệnh nhân và người nhà kéo đến.”
Lâm Đàm Đàm vẫn chưa lên tiếng, Diệp Tiêu đã sầm mặt: “Đến gây sự à?”
“Không không không.” Người báo cáo vội nói: “Bọn họ muốn giúp Đại đội của chúng ta thủ thành, nhưng ai cũng muốn chen vào, cả đám người đều rất kích động.”
Diệp Tiêu nhìn về phía Lâm Đàm Đàm, những người khác cũng nhìn về phía cô, cô cũng mơ hồ: “Ý anh là có bệnh nhân mới muốn đến đây? Vậy cũng không đến mức phải gây gổ chứ? Mọi người tiếp tục họp đi, em đi xem thử.”
Cô nhờ Minh Trạch tiếp tục ngồi họp, chính cô rời khỏi phòng họp lớn. Diệp Tiêu nhìn theo cô rồi cũng đứng lên: “Tổ chữa bệnh không thể xảy ra sơ xuất, tôi cũng đi xem, Bạch Trừng, chỗ này giao cho cậu.”
Sau đó anh cũng đi theo.
Lúc này, ngoài phòng khám quả thật có không ít người đang cãi nhau ầm ĩ, chủ yếu chia làm hai phe.
Một phe là đám bệnh nhân cũ ở lại bệnh viện từ hôm qua, một phe là bệnh nhân hôm nay mới đến.
Vì sao lại có bệnh nhân mới? Vậy phải nhắc về những người hôm qua vì một số băn khoăn nên không chịu ở lại phòng khám. Thật ra sau khi rời khỏi, biểu hiện của họ cũng không tốt hơn những người ở lại bao nhiêu, cũng khóc nháo kêu gào thảm thiết, bạn bè và gia đình của họ hoàn toàn bất ngờ, không kịp phòng ngừa nên không cản nổi, trong đó còn có người bùng nổ làm tổn thương đến người khác, làm phiền người khác, âm ĩ cả đêm.
Thế là những người này mới biết mức độ nghiêm trọng của vụ việc, vốn họ nghe nói những người ở lại phòng khám cũng vô cùng thê thảm nên cũng không có ý kiến gì. Nhưng sáng nay vừa chạy sang đã thấy mấy chục người lục tục rời phòng khám với vẻ mặt tươi cười.
Đây là sao?
Sao họ còn cười được? Bị điên hết rồi ư?
Có người lân la đến hỏi những người bệnh rời khỏi Đại đại Chính Dương để về chỗ ở của mình, có bệnh nhân không chịu nói, nhưng cũng có người hàm hồ nói họ ngủ yên mấy giờ trong phòng khám.
Tuy không biết rõ nguyên nhân nhưng nhóm người không ở lại phòng khám vẫn bị dao dao động. Thế là đến chiều có mấy chục người chạy tới nói muốn ở lại.
Lâm Đàm Đàm thấy có quá nhiều người, nhưng Đại đội cũng đã nói sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ bệnh nhân trong căn cứ. Nhiều bệnh nhân hơn cô cũng có thể quan sát xem có người nào nhanh chóng phá giải được ác mộng để cô noi theo. Thế là Lâm Đàm Đàm không từ chối ai cả, chỉ đặt ra một quy định. Trong sáu giờ cô sẽ giúp một nhóm người đi ngủ, một nhóm tầm 30 người, kêu họ xếp hàng.
Sau đó... Đám bệnh nhân sốc.
Chính xác là đám bệnh nhân cũ sốc, sáu giờ một nhóm, một ngày có thể giúp 120 người được ngủ. Nếu vượt quá 120 bệnh nhân, chẳng phải qua một ngày cũng không tới phiên họ được ngủ một lần à?
Không ngủ được sẽ chết đó!
Bọn họ rất không thích những bệnh nhân mới đến, bệnh nhân mới đến bị xa lánh cũng thấy giận, phòng khám đâu phải do mấy người mở? Mắc gì không cho chúng tôi đến? Vậy là trong lúc Lâm Đàm Đàm không biết, bọn họ bắt đầu gây gổ.
Sau đó không biết là do ý của ai, nói để có thể xếp hàng trước thì phải tạo cơ hội để lấy lòng Lâm Đàm Đàm. Làm thể nào để lấy lòng? Đại chiến sắp tới, đương nhiên phải giúp Đại đội Chính Dương thủ tường thành.
Ý nghĩ này vừa truyền ra, rất nhiều bệnh nhân mới cũng muốn làm như vậy, bệnh nhan cũ nghe xong cũng không chịu thua. Có người thấy không đủ sức cạnh tranh bèn gọi thêm người thân, bạn bè đến làm việc cho Đại đội Chính Dương, những người khác lại bắt chước theo.
Lâm Đàm Đàm tới thì vừa lucs nghe thấy một bệnh nhân cũ tức giận mắng: “Vô sỉ, anh dẫn theo hai cái đội bóng đến à!”
“Hừ! Bổn thiếu gia nhiều thuộc hạ đó, không được à? Bọn họ rãnh rỗi không có việc gì làm thì tới Đại đội Chính Dương hỗ trợ, thế nào? Anh không cho chúng tôi đến có phải đang trông cho Đại đội Chính Dương gặp khó khăn đấy hử?” Cái người có hai hàng thuộc hạ cơ bắp đầy mình đáp trả.
Thấy Lâm Đàm Đàm và Diệp Tiêu cùng đến, mọi người đang nhao nhao ầm ĩ nhanh chóng im lặng. Bệnh nhân mới đẫn theo hai hàng thuộc hạ kích nhào tới muốn ôm đùi Lâm Đàm Đàm: “Bác sĩ Lâm, cuối cùng cũng gặp được cô rồi, cầu xin cô, cho tôi ngủ một giấc được không? 20 tên thuộc hạ của tôi sẽ nghe cô sai bảo, trong đám bọn họ có ba người là dị năng giả, chỉ cần cô cho tôi vào danh sách thôi maaaà!!”
Đương nhiên, anh ta còn chưa kịp ôm chân cô đã bị người nào đó tóm lại.
Diệp Tiêu lạnh mặt, Lâm Đàm Đàm cũng nhìn sang người nọ. Anh ta đánh một lớp phấn nền thật dày nhưng vẫn không thể che được đôi quầng thâm trên mắt.
“Ấy...” Lâm Đàm Đàm gãi mặt, nhìn 20 người đàn ông khỏe mạnh đứng như hai bức tường, trông ai cũng khỏe mạnh sáng láng, chắc chắn không lo ăn uống, tinh thần khỏe mạnh, lúc lao động và chiến đấu thế này đúng là khó mà từ chối.
Vừa nãy trong cuộc họp cô cũng có nghe với nhân lực chỉ một chục nghìn người của họ quả thật rất thiếu thốn, nếu không họ cũng không cần thuê người.
Thế là cô vung tay lên: “Có thể, nhưng không phải ai tôi cũng nhận, họ phải vượt qua bài kiểm tra đánh giá của tôi.”
Nói rồi cô nhìn sang Diệp Tiêu: “Thế này có thể xem như tạm tìm được thêm người rồi nhỉ?”
Diệp Tiêu nhíu mày: “Cũng được, nhưng có phải sẽ khiến em mệt thêm không/’
Lâm Đàm Đàm nhỏ giọng đáp: “Dù không có 20 người này nhìn anh ta khóc lóc thảm thiết cầu xin như vậy em cũng đâu từ chối được? Xem như mình thu phí trị liệu đi.”
Thế là Lâm Đàm Đàm bắt đầu hành vi nhận hối lộ, quy tắc 6 giờ một nhóm không thay đổi, nhưng trong 6 giờ cô chấp nhận hành vi chen ngang. Người có độ cống hiến cho Đại đội Chính Dương càng cao càng có thể hưởng thụ dịch vụ VIP.
Quy tắc mới vừa ra lò cô lập tức phát hiện gần như tất cả bệnh nhân đều dồn về đây, bao gồm cả nhóm độc hành hiệp cool ngầu.
Những độc hành hiệp này đều là những người có năng lực rất mạnh, nếu không sẽ không dám một mình đi đánh zombie. Mà những người này vì được hưởng thụ dịch vụ trợ ngủ VIP nên cũng đến làm việc cho Đại đội Chính Dương. Sau khi thẩm tra họ không có ý đồ hại người Đại đội sẽ sắp xếp cho họ một vị trí quan trọng.
Ngoài trừ nhóm độc hành hiệp, những người khác cũng có năng lực không tệ, dù sao đó cũng là người đi đối phó thi triều, thực lực của đám bệnh nhân cũng không yếu, phần lớn đều là dị năng giả. Bạn bè thân thuộc và người nhà của bệnh nhân cũng không phải gà mờ, đó là những người mà các thế lực vẫn luôn thèm nhỏ dãi, muốn mời về, thậm chí có người còn có thế lực nhỏ của mình, ví dụ như cái người dẫn theo 20 người to khỏe tự xưng ‘bổn thiếu gia’. Cứ thế gần ngàn người bỗng chốc ùa vào Đại đội Chính Dương.
Thủ lĩnh của những thế lực khác: Mẹ nó, dị năng giả mộc hệ còn có chức năng này nữa hả?
Lâm Đàm Đàm – Người mang đến hơn một nghìn người có năng lực chiến đấu cho Đại đội bày tỏ: Chuyện vui ngoài ý muốn, nói vậy mình có thể an tâm làm công tác hậu cần.
Hơn tám giờ, sau khi người cuối cùng bước vào căn cứ, cửa lớn của căn cứ ầm ầm đóng lại, trên hành lang rộng rãi phía trên tường thành, những người trực đêm đã có mặt đầy đủ, cứ cách vài mét sẽ có một người đứng gác, dù là phòng chỉ huy trung ương hay con đường từ tường thành đến trạm chỉ huy có đầy máy dò xét zombie và dụng cụ thu thập tin tức về bầy zombie.
“Thi triều sẽ ập đến vào ngày mai nhưng trước khi món chính được đặt lên bàn sẽ có một chút khai vị.” Lúc Diệp Tiêu nói lời này với Lâm Đàm Đàm họ đang đứng trước Thần Cơ.
Thần Cơ bị tháo ra thành nhiều bộ linh kiện, sau đó lại được lắp về, mấy ngày nay Từ Thấm và Giang Hiểu Thiên cùng với những người trong đội của mình đang sứt đầu mẻ trán với nó. Với sự góp mặt của Hứa Thiên Kim và khẩu cung đứt quãng của phi công, rốt cuộc họ đã hiểu sơ về nguyên lý và kiến thức lý thuyết trong việc điều khiển Thần Cơ.
“Nếu lần này cần dùng đến nó chúng ta có thể thử xem sao.” Đây là lời Từ Thấm nói: “Anh đã thêm chức năng nạp đạn.”
Lâm Đàm Đàm nhìn bản vẽ đầy bàn đầy đất mà phục anh ta, không chỉ làm rõ nguyên lý cấu tạo của Thần Cơ mà còn cải tạo nó, giỏi ghê.
Sau đó, ngay trong đêm, Diệp Tiêu đã thử làm phi công điều khiển chiếc chiến cơ này.
Mọi người nhanh chóng lùi xa, chiếc chiến cơ nằm trên mặt đần rung nhẹ sau đó bắt đầu phun hơi ra xung quanh, chao đảo rời khỏi mặt đất, xiêu vẹo bay lên trên không một lát rồi dần ổn định, bắt đầu bay tới bay lui trên đầu mọi người.
Đúng là trông như cái đĩa bay hình tam giác, chỉ là hơi dày, hơi cồng kềnh.
Dưới đáy của nó có thể thả dây thừng, dùng làm công cụ cứu viện khẩn cấp trên không.
Về phần ném bom gì đó... đương nhiên không thể thử trong này.
Diệp Tiêu cho Thần Cơ hạ cánh một cách vững vàng rồi rời khỏi khoang thuyền, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Muốn thao tác linh hoạt nhuần nhuyễn tôi vẫn phải luyện tập thêm nhưng nếu chỉ dùng ném bom ở khoảng cách gần và cứu viện thì Ok.”
Lâm Đàm Đàm lo lắng hỏi: “Khiên năng lượng thì sao? Có thể bật được không? Anh đã thành thục kỹ thuật chưa?”
Giang Hiểu Thiên trả lời: “Bọn anh đã thử tính toán nhiều lần, nhiều nhất chỉ có thể mở khiên năng lượng trong hai phút. Mở khiên hơn hai phút sẽ dễ bị mất ổn định năng lượng, hậu quả nghiêm trọng nhất là bị nổ tung nên khiên năng lượng này nếu không phải bất đắc dĩ thì không nên mở.”
Nhưng dù không có khiên năng lượng chiếc Thần Cơ cũng có ưu thế hơn máy bay trực thăng khi đối đầu với bầy chim, nó không chịu ảnh hưởng của sức gió, cũng không có cánh quạt hoặc phần đuôi nếu đánh hỏng sẽ có khả năng bị rơi. So với chiến cơ cùng loại, nó không cần đường băng, nói bay là bay, nói hạ cánh là hạ cánh, cực kỳ linh hoạt.
Nói tóm lại nó là một thứ tốt, khó trách ai cũng muốn có.
Đại đội Chính Dương có nó xem như có thêm một tầng bảo đảm.
Trong lúc bọn họ bàn về Thần Cơ, ở bên ngoài, món khai vị quả thật đã kéo đến trong đêm khuya như lời Diệp Tiêu nói. Máy dò zombie kêu ‘tít tít’ từng đợt, nhóm zombie quy mô nhỏ đầu tiên không biết từ đâu xông đến tường thành, khai hỏa cho cuộc chiến.
Có nhóm đầu tiên sẽ đến nhóm thứ hai, thứ ba, mãi đến sáng hôm sau trước mặt họ đã có một lớp zombie ngã xuống.
Tiếp đó, trong cả buổi sáng là những đợt công kích lẻ tẻ, cứ như một hai giọt mưa kéo đến trước cơn giông bão.
Đến chiều, theo tiếng báo động điên cuồng của máy dò zombie, từng đám zombie chậm rãi rời khỏi những phế tích thành thị phía xa.
Hàng ngàn hàng vạn con zombie như lữ nhân đã dành cả đời để lặn lội, cuối cùng cũng về được quê nhà trong mơ, như người lạc trong sa mạc sắp khát khô lại đột nhiên nhìn thấy ốc đảo.
Chúng phát điên, gầm rú, nhào về phía căn cứ như thủy triều màu xám từ tất cả các hướng.
Chúng nó chạy qua khoảng đất rộng lớn, bị chướng ngại vật cản lại, có con tiến vào phần rạch bảo vệ thành, có con bò lên tường thành lại bị người ở trên đánh xuống.
Sau đó phần đất trống xung quanh căn cứ ầm ầm nổ tung, ánh lửa, mảnh kim loại, cát bụi, sương khói lan tràn bốn phía, zombie như lũ kiến bị nổ bay lên trời rồi rơi lại về đất như một con búp bê vải, bị nổ thành mảnh nhỏ.
_________________ [color=#0040BF]Renni[/color]
|
|
|
3 thành viên đã gởi lời cảm ơn Renni về bài viết trên: TrucKhai, anamini564, y229917
|
|
Thành viên đang xem chuyên mục này: ChieuNinh, Google [Bot], Google Feedfetcher và 60 khách |
|
|
|
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm
|
|
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản
1 ... 137, 138, 139
|
2 •
[Hiện đại - Trùng sinh] Gia khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả
1 ... 160, 161, 162
|
3 •
[Xuyên không - Trùng sinh] Cùng trời với thú - Vụ Thỉ Dực
1 ... 186, 187, 188
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Ký sự của tiểu nương tử - Vân Nhất Nhất
1 ... 40, 41, 42
|
5 •
[Xuyên không] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
1 ... 180, 181, 182
|
6 •
[Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên
1 ... 270, 271, 272
|
[Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo
1 ... 179, 180, 181
|
8 •
[Xuyên không] Nữ nhân sau lưng đế quốc Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng (phần 1)
1 ... 165, 166, 167
|
9 •
[Xuyên không - Dị giới] Phế sài muốn nghịch thiên Ma Đế cuồng phi - Tiêu Thất Gia - Hoàn
1 ... 229, 230, 231
|
10 •
[Xuyên không - Điền văn] Nông kiều có phúc - Tịch Mịch Thanh Tuyền
1 ... 187, 188, 189
|
11 •
[Hiện đại] Quân hôn Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch
1 ... 143, 144, 145
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan
1 ... 121, 122, 123
|
13 •
[Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà
1 ... 73, 74, 75
|
14 •
[Hiện đại - Hào môn] Nữ phụ bạch liên hoa này tôi không làm nữa - Ma An
1 ... 27, 28, 29
|
15 •
[Cổ đại - Trùng sinh] Chỉ yêu chiều thế tử phi - Mại Manh Miêu
1 ... 76, 77, 78
|
16 •
[Xuyên không] Con đường vinh hoa của Thái tử phi - Tú Mộc Thành Lâm
1 ... 53, 54, 55
|
17 •
Cuộc thi Miss List truyện sắc hoàn diendanlequydon năm 2020 (Tổng kết trang 16)
1 ... 49, 50, 51
|
18 •
[Xuyên không - Dị thế] Thiên tài cuồng phi - Băng Y Khả Khả
1 ... 88, 89, 90
|
19 •
[Xuyên không - Dị giới] Tà phượng nghịch thiên - Băng Y Khả Khả
1 ... 148, 149, 150
|
[Hiện đại] Hào môn tranh đấu I Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh
1 ... 485, 486, 487
|
|
miumiumiu1011: tớ muốn truy cập vào truyện sắc ngôn tình thì làm thế nào |
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 209 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 563 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 384 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 697 điểm để mua  |
Ban chieu: có ai có list truyện k chia sẻ mình với |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 404 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 411 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 345 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
daisy hoàng lan: Cho em hỏi sao dạo này em không nghe đọc truyện được nuqax vậy ạ . Kể cả truyện trước đây e đã từng nghe luôn |
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Kha linh: Cho mình hỏi sao được cấp phép đọc truyện ngôn tình sắc á |
Shop - Đấu giá: zin zin zin vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: zin zin zin vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
huucanhlaitin: Mọi người cho mình hỏi cách chèn hình vào bài đăng ạ? Mình chèn mãi nó vẫn báo spam |
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Duy Khôi: Sau 6 năm thì đã onl lại và ngáo ngư � |
|
|
|