Ký sự của tiểu nương tử - Vân Nhất Nhất
T4 T05 19, 2021 8:18 am |
|
Đại Thần Lân Thiên Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: T3 T11 17, 2015 9:27 am Tuổi: 25 Bài viết: 568 Được thanks: 4642 lần Điểm: 52.4
|
Tài sản riêng:
|
|
 Re: [Cổ đại - Trùng sinh] Ký sự của tiểu nương tử - Vân Nhất Nhất - Điểm: 74
Chương 98: Edit: windy Tưởng Xuân Hương vẫn không thể nào đem Hạ Tiểu Hà rời phủ Thành chủ được. Vì Hạ Tiểu Hà không muốn, cũng vì Tưởng Xuân Hương không dám tiếp tục tranh cãi với Mạc Như Nghiên nữa. Tưởng Xuân Hương rất rõ ràng, cho dù nàng ta thật sự nổi lên xung đột với Mạc Như Nghiên, Hạ Minh Chí cũng sẽ không đứng về phía nàng ta. Cũng được, dù sao là người của Hạ gia, người làm cha như Hạ Minh Chí cũng không nhúng tay vào, nàng ta cũng không muốn làm người ác. Nếu không, kết cục của nhị tẩu Chu Vân, sẽ là không phải là vết xe đổ của nàng ta! Mà nay Tưởng Xuân Hương, mỗi lần muốn gây sự, luôn luôn không nhịn được nghĩ tới Chu Vân. Các nàng cùng nhau đến thành Vân Đô, cũng là cùng nhau gây xung đột với Mạc Như Nghiên. Kết quả tuy kết cục không giống nhau, nhưng Tưởng Xuân Hương rất rõ ràng, bất cứ lúc nào nàng ta cũng có thể biến thành Chu Vân tiếp theo. Vì vậy, Tưởng Xuân Hương vẫn cực kì cẩn thận. Cho dù Hạ Minh Chí không mở miệng, nàng ta cũng sẽ tận lực thành thành thật thật, không chọc vào thị phi. Như giờ phút này, rõ ràng lời đã đến bên miệng, Tưởng Xuân Hương vẫn nuốt trở vào. Cuối cùng, Tưởng Xuân Hương cứ như vậy nhìn Hạ Tiểu Hà được Mạc Như Nghiên đưa đến như thế nào thì đưa đi như vậy. Mạc Như Nghiên cũng không ngại Hạ Tiểu Hà chuyển ra ở cùng Hạ Minh Chí và Tưởng Xuân Hương. Điểm này, ở trên đường đi, nàng đã nói qua với Hạ Tiểu Hà rồi. Hạ Tiểu Hà cùng tỷ đệ Hạ Tiểu Nguyệt khác nhau. Hiện giờ Hạ Minh Chí cùng Tưởng Xuân Hương vẫn ở thành Vân Đô mở quán ăn vặt, bất cứ lúc nào có thể đưa Hạ Tiểu Hà ra ngoài ở, mà có thể sẽ chăm sóc cực tốt. Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Tuấn vì tình huống đặc biệt. Dù sao Hạ Minh Viễn ở quân doanh, ở doanh trướng đã bất tiện, thêm Hạ Tiểu Nguyệt là tiểu nha đầu, liền càng không thích hợp rồi. Nhưng mà, Hạ Tiểu Hà cực kì kiên trì. Chịu ở phủ Thành chủ, cũng kiên trì ở một chỗ cùng Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Tuấn. Mạc Như Nghiên kì thật muốn hỏi rốt cuộc Tưởng Xuân Hương đã làm chuyện gì, khiến cho đứa nhỏ thương tâm như vậy, thậm chí muốn xa cách với thân mẫu như vậy. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt khó hiểu của Tưởng Xuân Hương như vậy, Mạc Như Nghiên lại không hỏi. Có lẽ Tưởng Xuân Hương thật sự không biết đi! Không biết là nàng ta đã làm chuyện gì quá phận với Hạ Tiểu Hà. Cũng có lẽ trong mắt Tưởng Xuân Hương, mọi hành động lời nói của nàng ta đều bình thường, không có gì không đúng cả. Nghĩ vậy, Mạc Như Nghiên nhẹ nhàng sờ đầu Hạ Tiểu Hà. Chỉ cần Hạ Tiểu Hà nguyện ý ở lại phủ Thành chủ, nàng khẳng định sẽ không đuổi đứa nhỏ ra ngoài. Chỉ là, nội tâm Hạ Tiểu Hà đã chịu tổn thương, vẫn nên để từ từ khỏi hẳn mới tốt. Mà Mạc Như Nghiên, tạm thời không có nhiều thời gian hỏi Hạ Tiểu Hà, chỉ dặn dò Hạ Tiểu Nguyệt là tỷ tỷ cần chiếu cố tốt muội muội với đệ đệ. Hạ Tiểu Nguyệt gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp lại Mạc Như Nghiên. Đồng thời, nắm chặt tay áo Mạc Như Nghiên, ngẩng đầu nhìn nàng, mang theo mong đợi, cũng mang theo không yên lòng: “Đại bá mẫu sẽ trở về thành Vân Đô đúng không?” Mạc Như Nghiên ngẩn người, rất muốn trả lời thật, nàng cũng không biết. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn cho Hạ Tiểu Nguyệt một lời hứa hẹn: “Sẽ, nhất định sẽ!” Hạ Tiểu Nguyệt cười, lòng tràn đầy tin tưởng với Mạc Như Nghiên. Nhìn gương mặt tươi cười của Hạ Tiểu Nguyệt, Mạc Như Nghiên nhấp nhấp môi, nhưng cái gì cũng không nói thêm. Nếu như bọn họ thật sự không về thành Vân Đô, vậy chứng tỏ, tân hoàng vẫn hạ quyết tâm với bọn họ, không tính buông tha cho Hạ Trăn. Mà cho đến lúc này, cây đổ khỉ tan, Mạc Như Nghiên không chút nghi ngờ, phủ Thành chủ thành Vân Đô này cũng phát sinh thay đổi long trời lở đất. Chỉ hy vọng trước khi đến ngày đó, nụ cười trên mặt ba đứa nhỏ còn có thể giữ nhiều hơn một chút. Mà nếu, tân hoàng không vô tình như trong tưởng tượng của nàng, thành Vân Đô này, bọn họ đương nhiên vẫn muốn trở về. Chỉ vì, nơi này đã trở thành quê nhà thứ hai của bọn họ, là nơi Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du sinh ra! Lúc cả nhà Mạc Như Nghiên rời thành Vân Đô, Lăng Phong cùng các phó tướng cố ý đến tiễn biệt. Đối mặt với quyết định Hạ Trăn không mang theo bọn họ về Đế đô, đám người Lăng Phong luôn cảm thấy bất an, lời lo lắng nói không nên lời. Nhưng lệnh quân như núi, nếu tướng quân nói như vậy, bọn họ cũng không dám phản đối, càng không thể vi phạm. Không thể nề hà, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tướng quân rời đi một mình, mang theo phu nhân cùng tiểu tướng quân, tiểu tỷ tỷ rời khỏi thành Vân Đô. Ngoài ra, Lăng Phong còn muốn hỏi Mạc Như Nghiên thêm vài câu nữa. Chỉ tiếc Mạc Như Nghiên chỉ lắc lắc đầu với hắn, càng không có ý bảo thêm gì. Làm Lăng Phong nghĩ mãi không xong, sợ hiểu lầm ý tứ của Mạc Như Nghiên, cũng sợ bản thân quá sơ ý, không thể hiểu rõ tính toán thật sự của Mạc Như Nghiên. Một đường rời thành Vân Đô, sắc mặt Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên đều rất bình tĩnh. Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du thì tò mò, thường thường xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài. Mạc Như Nghiên không ngăn cản Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du, để hai đứa nhỏ tùy ý thỏa mãn lòng hiếu kỳ. Đến ngày cả chỗ ngủ lại dịch trạm, Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn, cố ý để Hạ Vân Đô và Hạ Tĩnh Du quan sát tại đó, mua một ít thức ăn, hoặc là chơi quanh nơi đó. Hành trình vừa đi vừa nghỉ như vậy, thành Vân Đô cách bọn họ càng ngày càng xa, cách Đế đô càng ngày càng gần. Cho đến khi, đến cửa thành Đế Đô, tất cả thoái mái đều tan biến. Trong lòng tràn đầy cảnh giác cùng đề phòng, Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn vừa tới, liền được mời vào Hoàng Thành. Hạ Trăn đương nhiên được đưa tới chỗ tân hoàng, Mạc Như Nghiên cùng hai đứa nhỏ thì trực tiếp được đưa tới tẩm cung Hoàng Hậu. “Như Nghiên.” Mộ Dung Quân đã đợi Mạc Như Nghiên rất lâu, tới lúc nhìn thấy Mạc Như Nghiên, vẫn không nhịn được mắt đỏ lên. “Tiểu Quân.” So với Mộ Dung Quân kích động, Mạc Như Nghiên lại càng bình tĩnh hơn, “Đã lâu không gặp.” “Ừm. Cũng giống như năm năm trước, ta tôi nghĩ ngươi sẽ thật sự tới Đế đô. Nhưng ngươi cùng Hạ tướng quân vẫn trở lại.” Trước đó, Mộ Dung Quân cũng gửi một mật thư cùng lúc tới tân hoàng tới thành Vân Đô. Lúc đó Thái Tử điện hạ nói với Hạ Trăn, không cần về Đế đô. Hiện giờ Mộ Dung Quân cũng nói với Mạc Như Nghiên, đừng tới Đế đô. Chỉ là mặc kệ là năm năm trước hay là năm năm sau, Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên đều đã trở lại. Biết rõ có nguy hiểm, vẫn trở về Đế đô về nơi đầy nguy hiểm này. “Hạ Trăn muốn về, ta liền ủng hộ.” Thư của Mộ Dung Quân, nàng có nhận được, cũng thấy được. Nhưng, có một số việc chỉ tránh được nhất thời, không tránh khỏi một đời. “Hạ tướng quân hắn…” Mộ Dung Quân lắc đầu, khẽ thở dài một cái, “Cũng được, có lẽ về Đế đô thật ra mà nói là chuyện tốt cũng không chừng.” Giống như Mạc Như Nghiên suy xét vậy, Mộ Dung Quân cũng không xác định tân hoàng có ý định gì với Hạ Trăn. Đứng ở lập trường của Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân không đồng ý Hạ Trăn trở về. Nhưng nghĩ đến tình cảm của tân hoàng với Hạ Trăn, nghĩ lại biến cố năm năm trước, nghĩ lại Thái Tử điện hạ từng rớt nước mắt trước mặt nàng, Mộ Dung Quân cũng không xác định được. “Trời sinh voi sinh cỏ.” Lúc thật sự tiến vào Hoàng cung rồi, Mạc Như Nghiên cảm thấy cảnh giác cùng đề phòng vẫn chưa giảm hẳn, nhưng là loáng thoáng, lại có thêm chút thỏa mái. Cuối cùng liền nghênh đón kết quả cuối cùng. Mặc kệ là tốt hay xấu, thì thời khắc này cũng tới rồi. Nghe những lời này của Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân gật gật đầu, cũng không nói thêm gì. Hiện giờ, chỉ có thể xem tâm tư của tân hoàng thôi. “Đây là Vân Đô cùng Tĩnh Du hả! Trong thư thường xuyên nhắc tới tên hai đứa nhỏ, nhưng là lần đầu tiên gặp mặt.” Đem đề tài vui hay không vui kia đi, Mộ Dung Quân nhìn về phía Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du. Nói đến tên hai đứa nhỏ, Mộ Dung Quân không xa lạ gì. Nhưng nói muốn gặp mặt, quả thật là lần đầu tiên từ trước tới nay. Đương nhiên, Mộ Dung Quân cũng đã chuẩn bị đầy đủ lễ vật. Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du là lần đầu tiên vào hoàng cung. Đi tới đoạn đường xa lạ, cho dù là hoạt bát như Hạ Vân Đô, cũng trở nên an tĩnh rồi. Giờ phút này đối mặt với những lễ vật Mộ Dung Quân ban cho, tuy đã sớm nghe Mạc Như Nghiên nhắc tới vị dì thân phận tôn quý này, Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du vẫn không nhịn được nhìn về phía Mạc Như Nghiên. “Không sao. Là dì cho, có thể nhận.” Tình cảm của Mạc Như Nghiên cùng Mộ Dung Quân, cũng không bởi vì tách nhau năm năm, liền chuyển thành xa lạ. Ngược lại, cho dù là Mạc Như Nghiên hay là Mộ Dung Quân, đều nhận định đây là thỏa đáng, đây là tình cảm nhận định cả đời. Mặc cho thân phận có thay đổi thế nào, cũng không ảnh hưởng tới hai người. Có thái độ của Mạc Như Nghiên, Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du đều ngoan ngoãn gật đầu, vươn hai tay ra, nhận lấy lễ gặp mặt của Mộ Dung Quân. Mà ở phía sau, cửa truyền đến âm thanh. Sau đó, một cậu bé tuổi không sai biệt mấy với Hạ Vân Đô đi đến. "Là Đại hoàng tử." Mộ Dung Quân nói vậy, là nói với Mạc Như Nghiên. Mạc Như Nghiên cong môi, không chuẩn bị lễ gặp mặt như Mộ Dung Quân, mà cúi đầu nhìn về phía Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du. Mắt sắc của Mộ Dung Quân, nhìn theo tầm mắt của Mạc Như Nghiên, cũng nhìn về phía Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du. Mặc dù có chút không hiểu, nhưng cũng không mở miệng. Khiến cho Mạc Như Nghiên cảm thấy kinh ngạc chính là, người đầu tiên hành động lại không phải Hạ Vân Đô, mà là Hạ Tĩnh Du tính tình an tĩnh. Chỉ thấy Hạ Tĩnh Du bước từng bước không vững về phía Đại hoàng tử, ra sức gỡ cái túi bên hông xuống: "Đại hoàng tử ca ca, tặng cho ca." Đại hoàng tử sửng sốt một lát. Túi Hạ Tĩnh Du đưa qua không phải túi tiền tầm thường, mà là túi vải thêu rất tinh xảo. Treo ở bên hông Hạ Tĩnh Du cực kì dễ nhìn, giờ phút này đưa tới trước mặt Đại hoàng tử, liền càng khiến cho người ta để ý rồi. "Tĩnh Du cho Đại hoàng tử ca ca rất nhiều quà, hai tay chứa không nổi, liền lấy túi này dâng lên." Hạ Tĩnh Du đi đường không phải vững, nói chuyện lại cực kỳ lưu loát. Thanh âm nhẹ nhàng, nho nhỏ, lại nói rõ từng chữ rõ ràng, nghe cũng không sai. Rất nhiều? Đại hoàng tử chần chừ nhận lấy cái túi kia. "Đại hoàng tử ca ca không nhìn xem sao? Nếu Đại hoàng tử ca ca không thích, Tĩnh Du có thể chuẩn bị cái khác cho Đại hoàng tử ca ca." Giống như biết Mộ Dung Quân, Hạ Tĩnh Du cũng biết Đại hoàng tử. Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng Hạ Tĩnh Du có tranh của Đại hoàng tử. Nương nói, đó là Đại hoàng tử ca ca cố ý vẽ cho nó xem. Có hoa cỏ màu sắc, còn có một con mèo đáng yêu, nó cực kỳ thích. Mà hàng năm đều nhận được quà sinh thần của Đại hoàng tử ca ca gửi. Mỗi một thứ nó đều cực kỳ thích, cũng cực kỳ hài lòng. Chỉ là, nó vẫn cũng chưa thể đưa quà cho Đại hoàng tử ca ca. Nương nói, Đế Đô quá xa, phải đợi đến lúc nó gặp mặt Đại hoàng tử ca ca, tự mình đưa cho Đại hoàng tử ca ca mới có thành ý. Cho nên, Hạ Tĩnh Du liền chuẩn bị một cái túi vải to như vậy. Chỉ cần nhìn thấy lễ vật thích mắt, tất cả đều mua để chuẩn bị tốt. Sau đó, đưa cho Đại hoàng tử ca ca. Đại hoàng tử cũng biết mình có một muội muội tại thành Vân Đô. Bức vẽ của Hạ Tĩnh Du, là tự tay Mạc Như Nghiên vẽ, đưa tới Đế Đô. Mộ Dung Quân nhìn cực kỳ thích, đưa cho Đại hoàng tử xem. Nghĩ đến Đại hoàng tử sau khi xem xong chẳng những không có đem bức họa trả lại cho Mộ Dung Quân, lại còn trực tiếp liền cầm đi. Nhiều lần Mộ Dung Quân tìm Đại hoàng tử muốn lấy về, đều bị Đại hoàng tử nghiêm mặt từ chối. Cuối cùng, Mộ Dung Quân không giải quyết được gì, họa của Hạ Tĩnh Du bị đặt ở trong thư phòng của Đại hoàng tử. Hạ Tĩnh Du cũng chỉ hơn hai tuổi, Đại hoàng tử kỳ thật cũng không đưa cho Hạ Tĩnh Du nhiều lễ vật mấy. Nhưng, lễ vật Đại hoàng tử đưa khác rất nhiều. Dù sao chỉ cần Mộ Dung Quân gửi thư tới thành Vân Đô, Đại hoàng tử luôn luôn đặc biệt chuẩn bị, mà mỗi lần đều đã chỉ đích danh là muốn tặng cho Hạ Tĩnh Du. Đối với cái này, Mộ Dung Quân đã từng trịnh trọng dặn dò Đại hoàng tử, không thể chỉ nghĩ tặng cho muội muội, ngược lại bỏ qua Hạ Vân Đô ca ca được. Ca ca? Đại hoàng tử bĩu môi, cũng không phải cực kỳ thích. Chỉ là nếu mẫu hậu nói như vậy, Đại hoàng tử cũng cố tặng cho Hạ Vân Đô chút lễ vật. Chỉ là so với Hạ Tĩnh Du, lễ vật Đại hoàng tử đưa cho Hạ Vân Đô càng tùy ý hơn. Vàng bạc châu báu, dù sao trong cung Đại hoàng tử có, cầm cái gì tặng cái đó. So sánh ra, mong đợi của Đại hoàng tử với chuyện nhìn thấy Hạ Tĩnh Du, cao hơn so với Hạ Vân Đô. Giờ phút này Hạ Tĩnh Du chủ động tặng Đại hoàng tử, lại còn đưa cho hắn một túi vải to, mặc kệ bên trong là cái gì, Đại hoàng tử khẳng định đều sẽ thích. Chỉ là, nếu Hạ Tĩnh Du muốn Đại hoàng tử xem, Đại hoàng tử cũng không cự tuyệt. Trước mặt Hạ Tĩnh Du, mở túi ra. Lễ vật Hạ Tĩnh Du chuẩn bị cho Đại hoàng tử, thật sự không thể coi là quý báu. Nhưng, mỗi một vật nhỏ bên trong, đều là thứ Hạ Tĩnh Du cho là tốt nhất. Đến ngay cả những thứ mua trên đường từ thành Vân Đô tới Đế Đô, đều là nó cố ý chọn cho Đại hoàng tử. Kỳ thật vẫn có rất nhiều món ăn, Hạ Tĩnh Du cũng muốn mang cho Đại hoàng tử. Chỉ tiếc đường xá quá xa, nương nói mang đến Đế Đô liền không thể ăn nữa. Càng nghĩ, Hạ Tĩnh Du không thể không nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, chỉ mang đến mấy món đồ nhỏ đi. Tỷ như tượng đất màu sắc rực rỡ, tỷ như tượng gỗ nhỏ. Những thứ Hạ Tĩnh Du mang đến, chỉ cần Đại hoàng tử mở miệng muốn, có rất nhiều tượng đất cùng tượng gỗ không đếm được sẽ đưa vào hoàng cung. Mà khẳng định càng tinh xảo hơn so với của Hạ Tĩnh Du, cũng đẹp hơn. Nhưng, cũng chỉ có của Hạ Tĩnh Du đưa tới, mới có thể khiến cho Đại hoàng tử trân trọng nhận lấy. Đổi thành những người khác đưa tới, cho dù là tốt, Đại hoàng tử cũng sẽ không nhìn thêm cái nào nữa. Mê muội mất cả ý chí, thân là hoàng tử hoàng tôn, Đại hoàng tử từ nhỏ được tiên hoàng cùng tân hoàng dạy bảo như thế. Thấy Đại hoàng tử không nói không thích, Hạ Tĩnh Du chớp mắt mấy cái, kéo tay Đại hoàng tử, nói nhẹ: "Nếu như Đại hoàng tử ca ca không thích, Tĩnh Du có thể đổi cái khác cho Đại hoàng tử ca ca." "Không cần." Mặc cho Hạ Tĩnh Du lôi kéo nó, Đại hoàng tử lắc lắc đầu, "Ta cực kỳ thích." "Thật sự nha!" Hạ Tĩnh Du lập tức liền nở nụ cười. Như chú mèo nhỏ ngây thơ, thật là đáng yêu. Đại hoàng tử lại nhịn không được, cầm lấy bàn tay nhỏ của Hạ Tĩnh Du. Lần đầu tiên nó nhìn thấy bức họa của Hạ Tĩnh Du liền cảm thấy được, tiểu muội muội này chính là một chú mèo nhỏ đáng yêu. Hiện nay nhìn thấy tận mắt, càng thấy giống, cũng càng. . .làm cho Đại hoàng tử thích. “Vân Đô không chuẩn bị quà cho đệ đệ?” Mắt thấy Hạ Tĩnh Du cùng Đại hoàng tử ở chung cực kì vui vẻ, Mạc Như Nghiên hỏi Hạ Vân Đô. Hạ Vân Đô đương nhiên có chuẩn bị. Đại hoàng tử chọn lễ vật cho Hạ Vân Đô đều rất tùy ý, rất không may, lại vừa lòng Hạ Vân Đô. Hạ Vân Đô không thích mua đồ chơi nhỏ như Hạ Tĩnh Du, nó chỉ thích vàng bạc châu báu Đại hoàng tử đưa cho nó kia. Cho nên, vì chuẩn bị đáp lễ cho Đại hoàng tử, Hạ Vân Đô có thể nói là đã nhọc lòng rồi. Khẳng định không thể đem vàng bạc châu báu trong phòng nó tặng cho Đại hoàng tử. Đầu tiên, Hạ Vân Đô không bỏ được. Tiếp theo, những thứ đó vốn là Đại hoàng tử đưa cho nó, nào có chuyện tặng trả lại? Như thế, nó muốn tìm đồ gì đó cùng cấp với vàng bạc châu báu Đại hoàng tử đưa cho? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Hạ Vân Đô đưa ra kết luận, thành Vân Đô bọn họ quá nghèo, không có vàng bạc châu báu. Không tặng vàng bạc châu báu, vậy thì đổi lại cái khác là được. Trải qua bao lần suy nghĩ kĩ càng, Hạ Vân Đô đã chuẩn bị cho Đại hoàng tử một cây cung tiễn, còn có một cây dao sắc bén. Chỉ là, lễ vật Hạ Vân Đô chuẩn bị, lúc vừa mới tiến cung, đã bị cấm vệ quân lấy đi hết rồi. Cứ như vậy, lúc nhìn thấy Đại hoàng tử, Hạ Vân Đô mới khó xử. Nghe lý do của Hạ Vân Đô, Mạc Như Nghiên vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cuối cùng mới hiểu ra, vì sao lúc cấm vệ quân lấy cung tiễn và dao đi, Hạ Vân Đô lại như gặp kẻ địch lớn vậy. Đợi tới khi tận mắt thấy lễ vật Hạ Vân Đô chuẩn bị, dù là Đại hoàng tử ngày thường quen lạnh mặt, cũng không nhịn được hơi hơi biến sắc. Thảo nào lễ vật Hạ Vân Đô chuẩn bị lại bị giữ lại, hóa ra đều là vũ khí! Nhưng không thể phủ nhận, Đại hoàng tử cũng cực kì vừa ý. Một tay cầm của Hạ Tĩnh Du, một tay Đại hoàng tử nhận cây dao và cung tiễn. Cung tiễn khá lớn, khẳng định phải treo lên. Nhưng còn cây dao, Đại hoàng tử cũng trực tiếp treo bên hông. Theo lý thuyết, Đại hoàng tử hành động như vậy, Mộ Dung Quân phải ngăn lại. Dù sao cũng là vũ khí, cực kì dễ làm bị thương. Nhưng, Mộ Dung Quân không phản đối Đại hoàng tử đem cây dao đeo bên người. Vũ khí quả thật có thể dễ làm người bị thương, nhưng đồng thời cũng có thể để phòng thân, không phải sao? Không thể phủ nhận, lần đầu tiên gặp mặt, mặc kệ là Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du, hay là Đại hoàng tử, đều cực kì hài lòng. Chỉ chốc lát sau, ba đứa nhỏ liền cùng nhau chơi đùa rồi. So sánh ra, Hạ Vân Đô hoạt bát hơn. Sau khi làm quen, chỉ cần có nó ở đó, khẳng định không thể yên tĩnh được. Mà Hạ Tĩnh Du, liền im lặng làm một tiểu thư khuê các, đến ngay cả cười rộ cũng nhẹ nhàng ôn nhu, vô cùng tao nhã. Đương nhiên hai huynh muội tính cách khác nhau như vậy, ở cạnh nhau cũng không sợ xảy ra mâu thuẫn. Mỗi lần đều có thể chung sống hòa bình, chơi rất vui vẻ. Hôm nay có thêm một Đại hoàng tử nói năng cẩn thận nữa, không khí chẳng những không giằng co, ngược lại rất hòa hợp. Chỉ cần cẩn thận quan sát có thể phát hiện, Đại hoàng tử luôn lấy Hạ Tĩnh Du làm chủ, cho dù Hạ Vân Đô nói gì, tầm mắt cũng không rời khỏi Hạ Tĩnh Du. Như vậy, làm hoàn thành trách nhiệm, bảo vệ muội muội. Khi ra ngoài, Hạ Vân Đô thân là ca ca liền lơ là hơn. Cơ bản là thích chơi cái gì liền chơi cái đó, không hề chiếu cố Hạ Tĩnh Du, hoặc là hỏi Hạ Tĩnh Du có muốn chơi cùng không. “Xem ra Đại hoàng tử rất muốn muội muội!” Nhìn Đại hoàng tử dốc lòng chiếu cố Hạ Tĩnh Du như vậy, Mạc Như Nghiên liền trêu Mộ Dung Quân. Mộ Dung Quân sửng sốt, lập tức lắc đầu cười khổ: “Không phải muốn đòi muội muội, chỉ là cực kì thích Tĩnh Du thôi.” Trong hoàng cung đâu thiếu công chúa? Nếu Đại hoàng tử muốn làm ca ca, các công chúa mới sinh trong cung đều có. Chỉ là, Đại hoàng tử chưa bao giờ chủ động tiếp cận bất cứ đệ đệ muội muội nào, một người cũng không. “Vậy thì hợp quá. Về sau để Đại hoàng tử theo chúng ta về thành Vân Đô là được.” Thật giống như không nhìn thấy nụ cười khổ trên mặt Mộ Dung Quân, Mạc Như Nghiên thản nhiên trêu tiếp. “Cái này sợ là làm Vân Đô mất hứng thôi! Vốn là muội muội của nó, đột nhiên lại có thêm một đệ đệ giành muội muội với nó.” Mộ Dung Quân cũng không muốn nhắc đến chuyện trong cung. Giờ phút này Mộ Dung Quân săn sóc vì nàng ở trước mặt, Mộ Dung Quân đương nhiên vô cùng cảm kích, ngược lại kéo ra đề tài. “Không sao. Vân Đô cả ngày ở quân doanh thao luyện, chuyện trong nhà không tới lượt nó quyết định.” Mạc Như Nghiên khoát tay, tiện có chuyện muốn thảo luận với Mộ Dung Quân, “Nếu như có cơ hội, Tiểu Quân cũng đi cùng đi. Thành Vân đô tuy kém hơn Đế đô phồn hoa nhộn nhịp, nhưng cũng cực kì thích hợp để ở, non xanh nước biếc là một nơi rất tốt.” Thành Vân đô trước đây, tuyệt đối không phải nơi an cư lạc nghiệp. Mà nay, rất nhiều dân chúng Thanh Vân quốc đều đã nhao nhao hương tới. Trong này, đương nhiên là có công lao của vị Thanh Viễn tướng quân Hạ Trăn rồi. “Ta cũng cực kì muốn đi xem. Nhưng mà, sau này hẵng nói đi!” Mộ Dung Quân nào dám xuất cung đi xem. Vừa mới bắt đầu, nàng liền không nghĩ sẽ gả cho Hoàng gia, từ đó cả đời bị vây ở nội viện Hoàng cung. Mà này, việc đến nước này, Mộ Dung Quân không hề hối hận, cũng không thể không bỏ xuống một chút mong đợi nàng từng nghĩ tới. “Vậy để ngày sau nói vậy.” Vì là tri kỉ với Mộ Dung Quân, Mạc Như Nghiên không hề kiêng dè nói những lời này. Không thể thực hiện, lại không có nghĩa không thể mong đợi. Hoàng cung nội viện này phức tạp, quá đen tối, nếu như lại cướp đoạt đi tất cả mong đợi của người khác, ngày ấy sợ là trở nên cực kì ảm đạm rồi. “Ừm.” Mộ Dung Quân cũng biết Mạc Như Nghiên có ý tốt, đối với cái này, nàng chưa từng nói ra miệng, nội tâm lại phát ra cảm kích, “Nói thật ra, nương ta đã nói với ta về thành Vân đô. Nếu như không phải không thể không trở về, nương ta vẫn muốn ở lại thành Vân đô!” “Thành Vân đô cũng cực kì hoan nghênh Mộ Dung Tể Tướng cùng phu nhân tùy thời đến làm khách. Đương nhiên, không phải làm khách càng tốt. Dân chúng thành Vân đô cùng các tướng sĩ Tây Bắc quân đều cực kì cần Mộ Dung Tể Tướng hiểu biết chính xác, mấy đứa nhỏ phủ Thành chủ lại càng nhớ nhung Mộ Dung phu nhân tới khi nào mới trở về dạy quy củ cho chúng.” Mạc Như Nghiên cũng cực kì thích thời gian ở cùng Mộ Dung Tể Tướng và phu nhân, không câu nệ bó buộc, cũng không có áp lực, rất ấm áp và an tâm.
_________________Giới thiệu bé edit hoàn: Nhỏ giọng nói yêu anh - Thích Thập Tửu
|
|
|
14 thành viên đã gởi lời cảm ơn Windyphan về bài viết trên: Candy Kid, HNRTV, Mê Thiên Tỉ, Phan Thảo, Phuongphuong57500, R.Quinn, TTripleNguyen, Ty Tồ, antunhi, giap382014, kittynhj, marmoon, qh2qa06, xichgo
|
 |
|
|
 |
T4 T05 19, 2021 4:18 pm |
|
Đại Thần Lân Thiên Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: T3 T11 17, 2015 9:27 am Tuổi: 25 Bài viết: 568 Được thanks: 4642 lần Điểm: 52.4
|
Tài sản riêng:
|
|
 Re: [Cổ đại - Trùng sinh] Ký sự của tiểu nương tử - Vân Nhất Nhất - Điểm: 73
Chương 99: Edit: windy Nhắc tới Mộ Dung Tể Tướng cùng phu nhân ở thành Vân đô mấy năm nay, Mộ Dung Quân cùng Mạc Như Nghiên nói chuyện không hết. Tính tình hai người đều là không nhanh không chậm, nói chuyện êm tai, nói cười ríu rít. Hai người đều có hiểu ngầm không nhắc tới tình cảnh khả năng tân hoàng cùng Hạ Trăn sẽ đứng sóng đôi. Thật giống như, tất cả nguy cơ cũng không tồn tại, các nàng vừa vặn chỉ là bạn hữu lâu ngày xa cách, chỉ cần trò chuyện thoải mái là được. Trên thực tế, tân hoàng cùng Hạ Trăn gặp mặt, vẫn chưa có khẩn trương như người ngoài nghĩ. Ít nhất trên mặt Hạ Trăn, nhìn không ra chút kinh ngạc nào. Trên mặt tân hoàng, cũng không có chút đe dọa cùng giận dữ nào. Hai người chỉ đem thế sự năm năm qua nói lại cho nhau, sau đó, liền cùng nhau đi tới trước tẩm cung Hoàng Hậu. Lúc Tân hoàng cùng Hạ Trăn tới, vì Tân hoàng căn dặn, vẫn chưa kinh động tới ai. Liếc mắt một cái nhìn thấy Mộ Dung Quân cùng Mạc Như Nghiên ngồi đối diện nhau nói chuyện phiếm về thành Vân đô, trên mặt Tân hoàng không có phản ứng gì lớn. Nhưng đợi đến khi nhìn thấy Đại hoàng tử đang chơi đùa cùng Hạ Vân Đô và Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng không khỏi nhíu mày. “Hạ Trăn, ngươi biết không? Đại hoàng tử này của Trẫm, hoàn toàn giống phiên bản của ngươi, từ nhỏ liền không thích nói chuyện, cũng không thích tiếp xúc với người khác. Không nghĩ tới hôm nay lại khác rồi.” Cho dù biểu tình Đại hoàng tử không lộ ra ngoài như Hạ Vân Đô, Tân hoàng vẫn nhìn ra nét vui vẻ trên mặt Đại hoàng tử. Theo tầm mắt Tân hoàng, Hạ Trăn cũng thấy được ba đứa nhỏ. Ngoại trừ con trai và con gái của mình, không thể nghi ngờ Đại hoàng tử đứng ở nơi đó là cực kì dễ thấy. Nhưng hoàn toàn khác với chú ý của Tân hoàng, Hạ Trăn nhìn ra, Đại hoàng tử cực kì chiếu cố Hạ Tĩnh Du. Rất khó tưởng tượng vị hoàng tử cao quý vậy lại chú ý chăm sóc cho người khác, đến ngay cả Thái tử điện hạ lúc trước, lúc vừa mới quen, cũng không làm được điểm này. Đương nhiên, dù sau khi quen biết, Thái tử điện hạ cũng đối tốt với Hạ Trăn mà thôi. Đổi lại là người ngoài, cho dù là Hạ Trăn một lòng cưới Mạc Như Nghiên, cũng rất khó được Thái Tử đối tốt dù nửa phần. Nhưng hiện nay Đại hoàng tử không phải như vậy. Chỉ quan sát trong chốc lát, Hạ Trăn liền thích vị Đại hoàng tử lần đầu gặp mặt này. Người đầu tiên phát hiện ra Hạ Trăn cùng Tân hoàng, không phải Mạc Như Nghiên cùng Mộ Dung Quân, cũng không phải Đại hoàng tử hay Hạ Vân Đô, ngược lại là Hạ Tĩnh Du. “Phụ thân.” Nhìn thấy Hạ Trăn, Hạ Tĩnh Du liền chạy đến. Sợ Hạ Tĩnh Du bị ngã, Đại hoàng tử một đường hộ tống, cũng đi tới trước mặt Tân hoàng: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.” “Miễn lễ.” Một tay Tân hoàng để ở sau lưng, một tay đỡ Đại hoàng tử, vẻ mặt nghiêm túc, cũng mang theo cảm giác xa cách của bậc đế vương cao cao tại thượng. Hạ Trăn không chú ý Tân hoàng trong phút chốc trở nên cao cao tại thượng, chỉ cúi người ôm lấy Hạ Tĩnh Du bổ nhào qua hắn, nhẹ giọng hỏi: “Tĩnh Du làm quen bạn mới rồi hả?” “Không phải bạn.” Hạ Tĩnh Du vừa nói ra, sắc mặt Đại hoàng tử thay đổi, kinh ngạc lại tràn đầy vẻ không dám tin nhìn về phía Hạ Tĩnh Du. Nhưng mà ngay sau đó, Đại hoàng tử liền nghe tiếng nói rất kiên định của Hạ Tĩnh Du: “Là ca ca, Đại hoàng tử ca ca. Nương đã nói, ca ca ở Đế đô, Đại hoàng tử ca ca ở trong Hoàng cung.” Kinh ngạc trong mắt Đại hoàng tử nháy mắt tản đi. Lập tức, liền tràn đầy vui mừng đến chính nó cũng không ý thức được. “Ca ca?” Tân hoàng lại không nghĩ tới, Mạc Như Nghiên thường dạy con như vậy. Tò mò nhìn Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng chọc chọc mặt Hạ Tĩnh Du. Cực kì ngoài ý muốn, cảm giác khó có thể tưởng tượng được. Nhìn thấy Tân hoàng làm vậy, Đại hoàng tử khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tân hoàng có chút bất mãn. Tuy Đại hoàng tử tuổi còn nhỏ, nhưng che giấu cảm xúc có thể thu phóng tự nhiên rồi. Mới vừa rồi nếu không bởi vì Hạ Tĩnh Du phủ nhận quá mức đột nhiên, khẳng định Đại hoàng tử sẽ không lộ ra vẻ mặt không dám tin kia. Giờ phút này bất mãn với Tân hoàng, Đại hoàng tử vẫn rất nhanh liền che dấu đi cảm xúc không vui đi. Chỉ là lần tiếp theo nhìn về phía Tân hoàng, liền theo bản năng mang theo đề phòng. Tân hoàng đương nhiên không nghĩ tới, hắn chỉ tùy ý nhéo nhéo mặt Hạ Tĩnh Du một cái, liền khiến Đại hoàng tử không vui. Giờ phút này, lực chú ý của hắn đều bị hai má mềm mại của Hạ Tĩnh Du hấp dẫn rồi. Hạ Tĩnh Du trả lời câu hỏi của Tân hoàng, mà trả lời rất thật: “Đúng vậy! Là Đại hoàng tử ca ca của Tĩnh Du. Lúc Tĩnh Du về thành Vân đô, sẽ dẫn theo Đại hoàng tử ca ca làm khách của nhà chúng ta. Tĩnh Du cực kì thích Đại hoàng tử ca ca, Đại hoàng tử ca ca muốn ở lại nhà chúng ta bao lâu cũng không sao cả.” Hai tay Đại hoàng tử nắm thành quả đấm. Vì thích Hạ Tĩnh Du, càng vì nội dung trong câu nói của Hạ Tĩnh Du. Đại hoàng tử cũng đã từng vô ý nghe Mộ Dung Quân nói, nếu như có thể, rất muốn dẫn nó đến thành Vân đô xem chút. Bởi vì thành Vân đô có bạn hữu tốt nhất của mẫu hậu, cũng có ông bà ngoại của nó, lại có Thanh Viễn đại tướng quân được cả Thanh Vân quốc người người tôn kính nữa. Nhưng Đại hoàng tử cũng biết, này chỉ là suy nghĩ thôi. Cho dù là nó, hay là mẫu hậu, đều rất khó rời hoàng cung, càng khó tới thành Vân đô. “Để Đại hoàng tử đến thành Vân đô nhà các ngươi?” Hoàn toàn không dự liệu Hạ Tĩnh Du có thể nói như vậy, Tân hoàng bỗng nhiên hứng thú rồi, “Được thôi! Để Đại hoàng tử ca ca đến thành Vân đô nhà các ngươi, tiểu nha đầu ngươi ở lại hoàng cung, thế nào?” Hạ Tĩnh Du chớp mắt mấy cái, giống như đang tự hỏi câu Tân hoàng hỏi vậy, lại coi như bị làm khó rồi. Hạ Trăn nhếch miệng, đang muốn thay Hạ Tĩnh Du trả lời, liền nghe Hạ Tĩnh Du đáp: “Không thể. Đại hoàng tử ca ca muốn cùng Tĩnh Du cùng nhau về thành Vân đô, Tĩnh Du mới có thể dẫn Đại hoàng tử ca ca đi chơi. Giống như Tĩnh Du tới hoàng cung, cũng cần phải có Đại hoàng tử ca ca đi cùng, mới có thể chơi vui được.” Lần này Tân hoàng giật mình rồi. Hắn không nghĩ tới Tĩnh Du nhỏ như vậy, liền biết như vậy. Khẳng định không phải tác phong của Hạ Trăn. Như vậy, chính là Mạc Như Nghiên dạy khuê nữ rồi hả? Nghĩ tới đây, Tân hoàng lườm Mạc Như Nghiên đã đứng lên một cái, lập tức vươn đầu ngón tay ra với Hạ Tĩnh Du: “Nếu Tĩnh Du đáp ứng ở lại hoàng cung một tháng, Trẫm sẽ cho Đại hoàng tử ca ca theo ngươi về thành Vân đô một tháng, thế nào?” Nhìn ngó đầu ngón tay Tân hoàng, Hạ Tĩnh Du chớp chớp mắt: “Vậy dì cũng có thể đi cùng sao? Tĩnh Du cùng phụ thân cùng mẫu thân còn có ca ca có thể cùng tới hoàng cung.” Tân hoàng hơi cong môi một cái, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tĩnh Du càng phát ra ý vị hơn. Nếu như lời này không phải Mạc Như Nghiên dạy, như thế tiểu nha đầu này lớn lên khẳng định không tầm thường. Tiểu nha đầu lợi hại như vậy, hắn thật sự rất muốn giữ ở lại hoàng cung làm sao bây giờ? Chỉ là, nhìn Hạ Trăn đang ôm Hạ Tĩnh Du một cái, Tân hoàng than nhẹ một tiếng, ngoài miệng trả lời Hạ Tĩnh Du: “Nếu dì trong miệng ngươi nói là Hoàng hậu của Trẫm, như thế Trẫm chỉ có thể nói, không thể. Nhưng mà Trẫm có thể hứa với người, nếu Trẫm rảnh, chắc chắn sẽ mang theo Hoàng hậu tới thành Vân đô thăm ngươi, thế nào?” “Vậy được rồi! Trước hết để Đại hoàng tử ca ca cùng Tĩnh Du đi thành Vân đô chơi đi.” Mang theo chút thỏa hiệp, Hạ Tĩnh Du vươn đầu ngón tay ra, ước định cùng Tân hoàng. Mạc Như Nghiên đã không muốn nói gì rồi. Lúc ở thành Vân đô, Hạ Tĩnh Du cũng không tinh như vậy. Hôm nay Hạ Tĩnh Du không những để Tân hoàng bất ngờ, đến Mạc Như Nghiên cũng bị kinh sợ rồi. Nhưng không thể phủ nhận, Tĩnh Du nhà nàng rất lợi hại. Đối mặt với Tân hoàng có thể mồm miệng rõ ràng biểu đạt điều mình muốn, không thích cũng trực tiếp từ chối. Cuối cùng, vẫn được lời hứa để Đại hoàng tử tới thành Vân đô ở một tháng. Nghĩ tới đây, Mạc Như Nghiên vốn định xen vào liền ngừng lại. Đứng ở một bên, để Hạ Tĩnh Du nói chuyện với Tân hoàng. Mộ Dung Quân cũng có chút kinh ngạc. Vì Hạ Tĩnh Du thông tuệ, càng là vì Tân hoàng kiên nhẫn. Trong hoàng cung nhiều hoàng tử công chúa như vậy, Mộ Dung Quân chưa bao giờ thấy Tân hoàng có kiên nhẫn như vậy với bất kì đứa nhỏ nào. Đến ngay cả Đại hoàng tử, cũng chưa được hưởng thụ đãi ngộ này. Nhưng hôm nay, với Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng đã có ngoại lệ rồi. Chỉ vì Hạ Tĩnh Du đáng yêu, hay là Hạ Tĩnh Du là con gái của Hạ tướng quân? Trong phút chốc, tâm tư Mộ Dung Quân đã chuyển đổi trăm ngàn suy nghĩ, chỉ chờ đoạn kết của Tân hoàng. Tân hoàng kì thật không có lời nào muốn nói nữa. Đã đáp ứng Hạ Tĩnh Du để Đại hoàng tử đến thành Vân đô ở một tháng, quả thật là hắn nhất thời hứng khởi. Nhưng đồng thời, cũng là hắn vui vẻ nói. Tình nghĩa hắn cùng Hạ Trăn sống chết, nếu như có thể kéo tới trên người Đại hoàng tử và Hạ Vân Đô, đương nhiên là không có gì tốt hơn rồi. Đương nhiên, cho dù không kéo dài được, đem tiểu nha đầu Hạ Tĩnh Du này ở lại hoàng cung, cũng là cục diện Tân hoàng không bài xích. Lúc thấy Hạ Trăn, Tân hoàng vẫn không ngờ điểm này. Giờ phút này nhìn thấy Hạ Tĩnh Du, tâm tư Tân hoàng nổi lên, liền không thể quay đầu nữa. “Tiểu nha đầu, Trẫm đúng là đã đáp ứng người về thành Vân đô, có thể dẫn Đại hoàng tử của Trẫm đi. Như vậy bắt đầu từ hôm nay, ngươi được ở lại hoàng cung, mãi đến ngày ngươi rời khỏi Đế đô.” Tân hoàng nói tới đây, bỗng nhiên nhớ tới Hạ Tĩnh Du còn nhỏ, lại cho là rộng lượng bổ sung thêm, “Ngươi ở thể ở lại cung của dì ngươi.” Mặt Mạc Như Nghiên nhất thời biến sắc, Mộ Dung Quân cũng muốn từ chối. Nhưng, Hạ Tĩnh Du lại nhanh hơn các nàng một bước đáp lại: “Vậy ca ca của con? Ca ca của con cũng ở lại chỗ của dì sao?” Tân hoàng ngẩn người, lập tức cười ha ha: “Ca ca ngươi không được. Ca ca ngươi ở cùng với Đại hoàng tử ca ca ngươi.” Trong lúc Hạ Tĩnh Du không rõ chân tướng, không phân biệt được tẩm cung Hoàng hậu khác với cung của Đại hoàng tử thế nào, cũng không biết khoảng cách hai nơi xa thế nào. Mộ Dung Quân giải thích tường tận cho Hạ Tĩnh Du. Một câu, tẩm cung Hoàng Hậu cách cung của Đại hoàng tử rất xa. Ý của Mộ Dung Quân, kì thật là hi vọng Hạ Tĩnh Du đừng đáp ứng việc này. Không gì đáng trách, chỉ là Mộ Dung Quân không xác định được trong hồ lô Tân hoàng đang bán thuốc gì thôi. Nhưng mà, Hạ Tĩnh Du nhìn Hạ Trăn, lại nhìn Mạc Như Nghiên, cuối cùng… đã gật gật đầu với Tân hoàng. Đến ngay cả Tân hoàng, cũng bị quyết định của Hạ Tĩnh Du làm cho lờ mờ. Hắn còn tưởng rằng Hạ Tĩnh Du nhỏ như vậy, lại mới vào hoàng cung, khẳng định sẽ từ chối. Không ngờ, Hạ Tĩnh Du lại đáp ứng. Là bởi vì thật sự muốn dẫn Đại hoàng tử đến thành Vân đô làm khách? Tầm mắt Tân hoàng rời vào người Đại hoàng tử. Nhưng mà, Đại hoàng tử giờ phút này đang cúi đầu, thế cho nên Tân hoàng cũng không thể thấy rõ sắc mặt cùng biểu tình của nó. Chỉ là, cho dù thấy được, cũng chỉ là kinh hãi cùng kinh ngạc thôi. Nghĩ như vậy, Tân hoàng vung tay lên, thật sự cùng Hạ Tĩnh Du ước định rồi. Đại hoàng tử cũng không lên tiếng. Đến ngay cả lúc kết cục đã định, nó cũng không bày tỏ gì cả. Chỉ là lúc Hạ Tĩnh Du từ trong lòng Hạ Trăn nhảy xuống đất, lại chạy tới kéo tay nó, như trở về lúc mới nắm tay Hạ Tĩnh Du. Mà còn là, nắm chặt cực kì khẩn trương. Đồ đạc của cả nhà Hạ Trăn khi trở về Đế đô, được để lại trong cung của Mộ Dung Quân. Ba đứa nhỏ được sắp xếp ở một chỗ. Đồ của Hạ Tĩnh Du được Đại hoàng tử tự mình chiếu cố, Mạc Như Nghiên cùng Mộ Dung Quân thấy vậy nhìn nhau không nói gì, lại thấy hơi buồn cười. Tân hoàng cũng chú ý Đại hoàng tử với Hạ Tĩnh Du. Lúc này, hắn càng có thêm suy tính cho quyết định của hắn. Ở đây người ngay thẳng và thẳng thắn nhất, thuộc về hai cha con Hạ Trăn cùng Hạ Vân Đô rồi. Trong quân doanh Tây Bắc quân đã tạo nên tình tình quanh minh lỗi lạc của Hạ Trăn cùng Hạ Vân Đô. Người thản nhiên, người đơn thuần, căn bản không thể thấy được trong hoàng cung này. Vì vậy, Tân hoàng vĩnh viễn đối xử đặc biệt với Hạ Trăn. Đại hoàng tử cũng không làm sao chán ghét được Hạ Vân Đô, kia mới là lần đầu tiên bọn chúng gặp mặt nhau, trước kia chưa từng tiếp xúc lần nào. Dùng xong bữa, Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên liền muốn cáo từ rồi. “Trẫm đã ban thưởng cho ngươi một phủ tướng quân khác, vẫn là người lúc trước, các người dùng cùng yên tâm.” Đây là câu nói sau cùng Tân hoàng nói với Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên. Hạ Trăn gật gật đầu, không có bất cứ chần chừ nào đáp lại. Mạc Như Nghiên nhìn thoáng qua Mộ Dung Quân, sau khi trao đổi ánh mắt với Mộ Dung Quân xong, mới theo Hạ Trăn rời khỏi. Không phải như vậy là yên tâm. Nhưng mà, nàng nguyện ý tin tưởng Mộ Dung Quân. Một đường từ thành Vân đô về Đế đô, kì thật Hạ Tĩnh Du cùng Hạ Vân Đô đã mệt chết rồi. Dùng bữa xong sau không bao lâu, Mộ Dung Quân liền an bài cho hai đứa nhỏ ở lại tẩm cung của nàng trước. Lúc đó Tân hoàng cũng ở đó. Lườm Mộ Dung Quân một cái, lại cái gì cũng không nói. Hắn tin tưởng Mộ Dung Quân biết chừng mực, không cần hắn cố ý nhắc nhở. Hạ Tĩnh Du cùng Hạ Vân Đô đều đã ngủ, Đại hoàng tử cũng ở đó. Hơi trầm mặc, Tân hoàng nhìn về phía Đại hoàng tử: “Chuyện ở thành Vân đô một tháng, nếu con không muốn, có thể từ chối.” “Bẩm phụ hoàng, nhi thần không có không muốn.” Đại hoàng tử không hề nói sai, quả thật nó không có không muốn. Trái lại, nó cực kì chờ mong đến ngày đến thành Vân đô mau chóng đến. Đương nhiên, nếu như có thể đi cùng mẫu hậu, tất nhiên không có gì tốt hơn rồi. “Là sao?” Sắc mặt Tân hoàng nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng cũng lộ ra lạnh lùng, “Thôi, con cũng đã nguyện ý, vậy thì đi tới đó một lần. Nhưng Trẫm nói trước, hưởng thụ tôn quý như nào, thì phải gánh vác gánh nặng trên thân như vậy. Mong đợi của Trẫm với con, luôn xa hơn con tưởng tượng. Con nhớ đừng để cho Trẫm thất vọng, nếu không, hậu quả sẽ không như những gì con muốn thấy.” “Nhi thần hiểu rõ.” Đại hoàng tử cung kính cúi thấp đầu, giọng nói không lớn, cũng rất kiên định. Vẻ mặt Mộ Dung Quân phức tạp đứng ở một bên, ánh mắt đầy đau lòng nhìn về phía Đại hoàng tử. Nếu như có thể, nàng cũng không hi vọng con trai của mình nhận ra hoàng thất đen tối cùng thống khổ quá sớm. Nhưng mà, nàng không có cách nào ngăn cản, cũng không ngăn cản được. “Vậy thì đi xem một chút đi! Thành Vân đô, Tây Bắc quân, nơi Trẫm đã từng đi qua, cũng tới nơi con đầu tiên rời khỏi hoàng cung như thế nào. Trẫm hi vọng con có thể thích nơi đó, cũng hi vọng con đừng quá lưu luyến nơi đó. Nói như vậy, con hiểu không?” Lúc Tân hoàng hỏi câu này, đến chính hắn cũng không hiểu. Đúng vậy, không hiểu. Hắn cũng không hiểu rốt cuộc mình thích có Tây Bắc quân thành Vân đô, hay là chán ghét thành Vân đô có sự tồn tại của Tây Bắc quân. Nếu như không có Tây Bắc quân, thành Vân đô đã sớm biến thành một tòa thành chết, hắn lại nên an bài Hạ Trăn ở chỗ nào? Giết Hạ Trăn sao? Không, hắn không phải tiên hoàng. Hắn cũng không có khả năng để bản thân biến thành tiên hoàng. Năm năm trước, hắn bỏ ra nhiều công sức mới cứu được Hạ Trăn từ tay tiên hoàng. Mà này, lại để hắn ra tay giết người hắn đã từng hi vọng sao? Tiên hoàng đợi năm năm cũng chưa đợi được tràng diện kia, mà nay tiên hoàng đã chết, hắn lại muốn bắt đầu? Trong mắt Tân hoàng sóng gió thay nhau nổi lên, lại lập tức từ từ bình ổn lại. Trong lúc giật mình, thật giống như đã trải nghiệm đủ, mà lại giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh. “Nhi thần biết.” Cực kì ngoài ý, Đại hoàng tử gật gật đầu, có nề nếp đáp, “Phụ hoàng hi vọng nhi thần có thể đem thành Vân đô cùng Tây Bắc quân đều coi là người của Thanh Vân quốc, thích bọn họ, gần gũi với bọn họ. Nhưng mà, nhi thần là hoàng tử, không nên lưu luyến nhất thời, mà nên giữ trái tim lại, đặt ở quốc gia đại sự.” Đại hoàng tử trả lời, không chỉ khiến cho Tân hoàng ngây người, đến ngay cả Mộ Dung Quân, trong lúc này cũng bất ngờ. Mộ Dung Quân tự nhận, nàng chưa từng dạy bảo Đại hoàng tử một câu nào, lại càng chưa từng nghĩ tới Đại hoàng tử có thể nói ra những lời này. Chỉ là, Đại hoàng tử tuổi còn nhỏ, mặt không đổi cứ như vậy nói ra. Thế cho nên đến ngay cả nàng, cũng không phản ứng kịp. Tân hoàng ngây người một lát, phục hồi lại, cười ha ha. Quả nhiên không hổ là người hắn chọn trúng làm Thái tử, Đại hoàng tử dĩ nhiên rất có phong thái của hắn năm đó. A… không đúng cũng có lẽ Đại hoàng tử hiểu rõ hơn hắn. Ít nhất lúc đối mặt với chuyện về thành Vân đô với Tây Bắc quân, Đại hoàng tử hiểu nhiều hơn hắn nhiều. Đại hoàng tử không hiểu rõ vì sao Tân hoàng cười to như vậy, nhưng nó có thể cảm giác được, nó vẫn chưa chọc cho Tân hoàng tức giận. Mộ Dung Quân lẳng lặng nhìn Tân hoàng, dời tầm mắt đi. Chỉ cần Tân honafg không giận cho đánh mèo lên Đại hoàng tử, nàng cũng không sao cả. Tân hoàng ở lại tẩm cung Hoàng hậu không lâu, liền đứng dậy rời khỏi. Nhưng trước lúc đi, hắn vẫn tận lực nhắc nhở Đại hoàng tử một câu, buổi tối phải dẫn Hạ Vân Đô đi. Đại hoàng tử gật gật đầu, vẫn chưa bài xích ở cùng Hạ Vân Đô lắm. Không nhiều lời, cùng Mộ Dung Quân cung tiễn Tân hoàng cất bước. Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du ngủ rất ngon. Mãi đến gần tối, hai đứa nhỏ mới tỉnh lại. So với Hạ Vân Đô, vừa tỉnh dậy Hạ Tĩnh Du có chút dính người. Cực kì ngoài ý muốn, nó không dính Mộ Dung Quân, mà lại dính Đại hoàng tử. Đương nhiên, này cũng có Hạ Vân Đô ở đây. Nếu không, Hạ Tĩnh Du tất nhiên sẽ nhìn khắp nơi, phải tìm được bóng dáng quen thuộc mới được. Nhận thấy Hạ Tĩnh Du bất an, Mộ Dung Quân lập tức gọi Đại hoàng tử cùng Hạ Vân Đô tới. Kiên nhẫn dùng bữa tối với ba đứa nhỏ, lúc này mới dẫn Hạ Tĩnh Du cùng Đại hoàng tử cùng Hạ Vân Đô đến cung của Đại hoàng tử. Cung của Đại hoàng tử, quả thật cách tẩm cung Hoàng hậu rất xa. May mà Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du cũng không yếu ớt, một đường đi tới, không có chút oán giận gì. Đại hoàng tử đã quen đi nhiều như vậy, toàn bộ hành trình đều cẩn thận xác định Hạ Tĩnh Du không té ngã. Mãi đến khi tận mắt thấy Hạ Tĩnh Du bình yên đi vào cung của nó, lúc này mới thả lỏng tinh thần. Đến cung của Đại hoàng tử, liền là địa bàn của Đại hoàng tử rồi. Không có bất cứ che giấu gì, Đại hoàng tử dẫn theo Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du vào tẩm cung của nó. Sau đó, tất cả các kì trân dị bảo cao quý gì cũng không chần chừ, đều đưa hết cho Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du lựa chọn. Hạ Tĩnh Du không làm sao hứng thú với mấy vàng bạc châu báu này. Ngược lại là Hạ Vân Đô, nhìn đông sờ tây, yêu thích không buông, vui không nhịn nổi. Đại hoàng tử hào phóng đưa đồ Hạ Vân Đô thích tặng cho nó. Nhưng cuối cùng Hạ Vân Đô chỉ nhận một miếng ngọc bội mà thôi. Hạ Vân Đô không hề tham. So với vàng bạc châu báu khác, nó nhận miếng ngọc bội này chính là muốn đưa cho phụ thân nó thôi. Nghe Hạ Vân Đô tính vậy, Đại hoàng tử nắm tay Hạ Tĩnh Du, dẫn Hạ Tĩnh Du chọn một lễ vật cho Mạc Như Nghiên. Hạ Tĩnh Du vốn không muốn. Nhưng nhắc tới nương, Hạ Tĩnh Du dừng một chút, nhìn về phía miếng ngọc bội trong tay Hạ Vân Đô. “Cái này thế nào.” Hạ Tĩnh Du không tự chọn, Đại hoàng từ liền giúp Hạ Tĩnh Du chọn. Nhìn viên trân châu lớn Đại hoàng tử đưa tới trước mặt nó, Hạ Tĩnh Du gật gật đầu, mím môi nở nụ cười. “Tĩnh Du muốn cùng ca ca ở lại đây với Đại hoàng tử ca ca, hay là muốn cùng dì về tẩm cung của dì?” Mộ Dung Quân nhìn ra được, so với nàng, Hạ Tĩnh Du thân thiết hơn với Đại hoàng tử. Với cái này, nàng thấy vui vẻ, cũng không muốn Hạ Tĩnh Du mất hứng. Hạ Tĩnh Du dừng một chút, đáp lại Mộ Dung Quân: “Tĩnh Du trở về cùng dì.” Hơi chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Tĩnh Du, Mộ Dung Quân đương nhiên thấy được mất mác cùng vùng vẫy trong mắt Hạ Tĩnh Du. Nếu không muốn rời khỏi, vì sao vẫn muốn đi cùng nàng? Mộ Dung Quân kinh ngạc, hỏi: “Tĩnh Du không muốn ở cùng ca ca sao?” “Muốn.” Hạ Tĩnh Du gật gật đầu. Sau đó lại nhẹ giọng nói, “Nhưng ca ca là nam, Tĩnh Du là nữ. Ca ca có thể ở cùng Đại hoàng tử ca ca, Tĩnh Du không thể.” Mới hơn hai tuổi mà đã hiểu quy củ rồi hả? Mộ Dung Quân vừa kinh ngạc vừa buồn cười. Lập tức, sờ sờ đầu Hạ Tĩnh Du: “Không sao. Chỉ cần Tĩnh Du thích, cũng có thể ở lại cung của Đại hoàng tử.” Hạ Tĩnh Du chớp mắt mấy cái, hiển nhiên không hiểu rõ thâm ý Mộ Dung Quân nói. Trước ở phủ Thành chủ, nó cùng ca ca đều ở riêng. Ở cùng nó, là Tiểu Nguyệt tỷ tỷ cùng Tiểu Hà tỷ tỷ. Chỉ có Tiểu Tuấn ca ca, mới ở cùng ca ca. “Tĩnh Du ở lại đi!” Càng khó được, là Đại hoàng tử chủ động mở miệng giữ người lại. Có lẽ Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du cũng không biết có ý nghĩa gì, nhưng với Mộ Dung Quân mà nói, dĩ nhiên là thiện ý lớn nhất của Đại hoàng tử rồi.
_________________Giới thiệu bé edit hoàn: Nhỏ giọng nói yêu anh - Thích Thập Tửu
|
|
|
11 thành viên đã gởi lời cảm ơn Windyphan về bài viết trên: Candy Kid, HNRTV, Phan Thảo, Phuongphuong57500, R.Quinn, Ty Tồ, antunhi, giap382014, marmoon, qh2qa06, xichgo
|
 |
|
|
 |
T6 T05 21, 2021 12:36 pm |
|
Đại Thần Lân Thiên Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: T3 T11 17, 2015 9:27 am Tuổi: 25 Bài viết: 568 Được thanks: 4642 lần Điểm: 52.4
|
Tài sản riêng:
|
|
 Re: [Cổ đại - Trùng sinh] Ký sự của tiểu nương tử - Vân Nhất Nhất - Điểm: 75
Chương 100:
Edit: windy
Vì Đại hoàng tử giữ người lại, cũng vì Mộ Dung Quân dung túng, Hạ Tĩnh Du vẫn ở lại cung của Đại hoàng tử.
Hạ Vân Đô với chuyện Hạ Tĩnh Du ở lại, không thể nghi ngờ là vô cùng hài lòng. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trên mặt lại lộ ra tràn đầy vui mừng.
Cũng giống như Hạ Vân Đô, Đại hoàng tử cũng rất cao hứng. Chẳng qua so với Hạ Vân Đô, cảm xúc của Đại hoàng tử không lộ rõ ra ngoài như vậy, cũng không thấy rõ.
Ba đứa nhỏ ở chung với nhau rất hòa hợp, Mộ Dung Quân một mình rời khỏi.
Để Hạ Tĩnh Du ở lại đây là ngoại lệ rất lớn. Mà nàng, tất phải hồi tẩm cung Hoàng hậu mới được.
Lúc Mộ Dung Quân trở lại tẩm cung, Tân hoàng đã ở đó rồi.
Nhìn đằng sau Mộ Dung Quân không thấy bóng dáng của Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng cười cười: “Ngươi quả nhiên không đem tiểu nha đầu về cùng.”
“Thánh Thượng cũng có muốn để cho Tĩnh Du ở lại tẩm cung của nô tì đâu?” Mộ Dung Quân trả lời cực kì lạnh nhạt, đến lễ tiết cũng không làm, ngồi vào bên cạnh Tân hoàng.
Trường hợp đặc biệt như vậy, cũng chỉ có một mình Mộ Dung Quân được hưởng. Đương nhiên, cũng chỉ có lúc chỉ có riêng Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân, mới xuất hiện.
“Ngươi thật hiểu lòng Trẫm.” Tân hoàng vẫn chưa tức giận, cũng không trách Mộ Dung Quân tự ý làm, chỉ than nhẹ một tiếng, nói.
“Nô tì cũng chỉ tùy ý phỏng đoán thôi. Nếu là đoán sai, Thánh Thượng chớ trách cứ.” Mộ Dung Quân ngoài miệng nói như vậy, nhưng cảm thấy đã vô cùng chắc chắn, nàng cảm thấy không đoán sai. Cũng vì vậy, vẻ mặt nàng cũng không thấy chút khác lạ nào, vẻ mặt rất thản nhiên.
Tân hoàng lắc đầu, đối với Mộ Dung Quân, từ trước đến nay đều khoan dung hơn với người ngoài rất nhiều.
Cũng chỉ với Mộ Dung Quân, Tân hoàng mới nói được lời thật lòng: “Lần này Hạ Trăn trở về, ngươi thấy thế nào?”
“Hửm?” Mộ Dung Quân chớp mắt mấy cái, thật không ngờ Tân hoàng sẽ hỏi nàng về chuyện này.
“Thế nào? Không muốn nói cho Trẫm nghe?” Nếu là người khác còn chưa tính, nếu Tân hoàng hỏi Mộ Dung Quân, vậy thì khẳng định vẫn muốn biết được nàng thật sự nghĩ gì rồi.
“Thật cũng không phải.” Tân hoàng đã có ý hỏi, Mộ Dung Quân cũng không kiêng dè, nói thẳng, “Nô tì chỉ cảm thấy, với quan hệ của nô tì cùng tướng quân phu nhân, sợ là không thích hợp tham gia việc này.”
“Không thể. Nếu Trẫm hỏi, sẽ không sợ ngươi bận tâm quan hệ cá nhân.” Nói đến quan hệ cá nhân, Tân hoàng cùng Hạ Trăn, lại làm sao không phải thế được?
Hơn nữa, so với Mộ Dung Quân cùng Mạc Như Nghiên, Tân hoàng cùng Hạ Trăn mới đúng là sinh tử chi giao, là huynh đệ đã từng hi sinh mạng sống cho nhau.
Nói về tâm tư, Tân hoàng lại làm sao không?
“Vậy nô tì liền nói tình hình thực tế.” Trực giác nói cho Mộ Dung Quân biết, khả năng này là cơ hội duy nhất nàng có thể nói với Tân hoàng việc này. Một khi bỏ qua, liền không có lần tiếp theo rồi.
Vì vậy, sau một lúc lâu trầm mặc, Mộ Dung Quân nhanh chóng sắp xếp từ ngữ, thẳng thắn nói: “Nô tì đã từng gửi thư cho Như Nghiên, bảo nàng cùng Hạ tướng quân đừng trở về.”
Tân hoàng không nhìn về phía Mộ Dung Quân, cúi đầu uống một ngụm trà, sắc mặt không có chút thay đổi.
Chuyện Mộ Dung Quân gửi thư cho Mạc Như Nghiên, hắn vẫn biết. Nếu trước không ngăn cản, hiện nay đương nhiên cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
Mộ Dung Quân đương nhiên rõ ràng, nếu không phải Tân hoàng cho phép, thư của nàng không có khả năng mỗi bức đều thuận lợi đưa đến tay Mạc Như Nghiên.
Nhưng càng rõ ràng, Mộ Dung Quân mới càng khó chịu.
Ngày tháng năm năm bình tĩnh qua, vì sao Tân hoàng lại cố ý muốn phá? Tiên hoàng lúc sống nhìn chằm chằm năm năm, Tân hoàng lại không đánh lại được năm đầu tiên của mình sao?
Rõ ràng là rất gian nan, ngày tháng dày vò đều đã đi qua, kết quả lại…
“Thánh Thượng chắc cũng giống như nô tì, thật không ngờ Như Nghiên cùng Hạ tướng quân sẽ thật sự trở về Đế đô! Thật giống như năm năm trước, Thánh Thượng cũng không tin Hạ tướng quân sẽ dẫn theo Tây Bắc quân về Đế đô cứu Thánh Thượng, nhưng mà, Hạ tướng quân vẫn đến đây.” Mộ Dung Quân nói chuyện năm năm trước, là vì nàng cực kì hiểu rõ, Tân hoàng thật sự không quên những cái này. Thái tử điện hạ thời khắc đó, chân thật hơn bất cứ lúc nào, cũng càng trọng tình trọng nghĩa.
“Đúng, Trẫm thật không ngờ, năm năm trước Hạ Trăn sẽ về Đế Đô. Thật giống như bây giờ, bốn người cả nhà bọn họ một lần nữa xuất hiện trước mặt Trẫm, vẫn khiến Trẫm hổ thẹn như cũ.” Tân hoàng không phủ nhận, hắn hổ thẹn với Hạ Trăn. Nhìn thấy ánh mắt Hạ Trăn vẫn trong suốt như cũ, trong lòng Tân hoàng cũng không rõ cảm xúc gì.
Hạ Trăn không nhìn ra dụng ý của hắn, Mạc Như Nghiên sao không hiểu được? Với tâm kế của Mạc Như Nghiên, hoàn toàn có thể ngăn Hạ Trăn lại, cũng có thể dẫn mấy đứa nhỏ trốn đi.
Tân hoàng không chút nghi ngờ Mạc Như Nghiên sẽ bảo vệ cho điểm mấu chốt đó, sẽ không dễ dàng chọc giận hắn, cũng sẽ không cho hắn cơ hội ra tay. Nhưng, Mạc Như Nghiên lại cứ như vậy cùng Hạ Trăn trở lại.
Là quá tin tưởng hắn coi trọng Hạ Trăn? Hay là cảm thấy Tân hoàng hắn đây thật sự có thể nhân từ đến nông nỗi kia? Đến chính hắn cũng không tin tưởng mình, Mạc Như Nghiên lại lo lắng tới đâu vậy?
“Nô tì cũng thấy cực kì kinh ngạc.” Nghe nói Tân hoàng nói đến từ “Hổ thẹn”, Mộ Dung Quân không hiểu liền thả lỏng xuống, “Với tính tình Như Nghiên, nên biết được biến hung thành may mới đúng. Nhưng nàng ấy lại chọn con đường nguy hiểm nhất, thậm chí đưa cả hai đứa con về cùng. Nô tì tự nhận, không có dũng khí như vậy.”
“Dũng khí?” Không nghĩ tới Mộ Dung Quân lại hình dung Mạc Như Nghiên như vậy, Tân hoàng đột nhiên nở nụ cười, “Ta thấy là ngu ngốc thôi! Nếu không phải Mạc Như Nghiên ngu ngốc, làm sao có thể lại về Đế đô?”
“Ừm, thiếp cũng thấy lần này Như Nghiên không nên trở về.” Nếu Tân hoàng xưng “Ta”, Mộ Dung Quân cũng thuận thế tự xưng thiếp. Cứ như vậy, hai người trở nên tự nhiên, giống như bạn hữu thân quen, lại như đôi phu thê bình thường.
Cách nói chuyện như vậy, Tân hoàng cực kì hưởng thụ. Mà như vậy, Tân hoàng càng nguyện ý nói với Mộ Dung Quân nhiều lời trong lòng hơn thường ngày một chút.
“Đến ngươi cũng không tin ta?” Mang theo tự giễu, Tân hoàng đặt chén trà xuống, trịnh trọng nhìn Mộ Dung Quân, “Nếu như ta nói ta không tính làm gì Hạ Trăn, ngươi tin không?”
“Tin.” Không cần nghĩ ngợi, Mộ Dung Quân liền gật đầu.
Chống lại Mộ Dung Quân không nghĩ ngợi gì, Tân hoàng lắc đầu: “A! Nhưng ta lại không tin bản thân ta.”
Một câu không tin của Tân hoàng, làm không khí một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, Mộ Dung Quân đứng lên, đi đến trước mặt Tân hoàng: “Không sao, thiếp tin người.”
Ánh mắt Tân hoàng nháy mắt đỏ lên. Đến hắn cũng không dám tin chính mình, Mộ Dung Quân lại nói, sẽ tin tưởng hắn sao?
Tin hay không, cho tới bây giờ không phải ngoài miệng có thể nói được. Tân hoàng có thể cảm giác được Mộ Dung Quân thật lòng thật dạ, cho nên mới lộ ra kinh ngạc, cũng càng vì thể mà lay động.
Cùng lúc đó, Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn rời hoàng cung đã thuận lợi đến phủ tướng quân Tân hoàng chuẩn bị cho bọn họ, hơn nữa còn thuận lợi tiến vào ở.
Cho dù không có Lăng Việt, không có Trương bà bà ở bên cạnh, một vài việc có chút không quen. Nhưng mà, mặc kệ là Mạc Như Nghiên hay là Hạ Trăn, cũng không thật sự đem tòa phủ tướng quân tráng lệ này thành nhà của mình. Nếu không phải nhà mình, phòng không thoải mái, cũng không cần tìm hiểu kỹ càng nữa.
Rửa mặt chải đầu xong, nằm trên giường, Mạc Như Nghiên đột nhiên hỏi Hạ Trăn: “Hối hận không?”
Mạc Như Nghiên hỏi, đương nhiên không chỉ chuyện về Đế đô, mà là để hai đứa nhỏ ở lại hoàng cung.
Hạ Trăn trầm mặc, lắc đầu: “Không.”
Trước khi nhìn thấy Tân hoàng, trong lòng hắn vẫn luôn mang theo nhớ nhung. Mà nay lúc gặp được Tân hoàng, hắn lại dấy lên hi vọng.
Tân hoàng lúc này, bỗng nhiên khiến cho Hạ Trăn nghĩ đến tâm trạng lúc trước khi gặp Mạc Như Nghiên. Có chờ mong cũng có lo lắng, có khẩn trương cùng không yên lòng. Nhưng niềm tin phát từ trong nội tâm, đều giống nhau y như đúc, không khác biệt.
Năm đó dù bị Mạc Như Nghiên từ hôn, mãi đến lần thứ hai trở về liên hoa thôn, Hạ Trăn cũng chưa từng oán hận Mạc Như Nghiên. Đến ngay cả hai chữ “Thất vọng”, cũng chưa từng nói tới.
Hiện giờ với Tân hoàng, Hạ Trăn cũng luôn giữ phần tin tưởng kia.
Tất cả mọi người nói, Tân hoàng sẽ giết hắn. Nhưng trên thực tế, Tân hoàng không có, không phải sao?
“Thiếp cũng không hối hận.” Mạc Như Nghiên cong môi, trong mắt hiện lên ý cười ấm áp, “Nhìn thấy Tĩnh Du, Vân Đô chơi với Đại hoàng tử vui như thế, thiếp bỗng nhiên cảm thấy, có phải thiếp nghĩ quá mức rồi không? Mặc kệ là có chuyện gì, thiếp cũng nghĩ tới con đường tệ nhất. Như vậy, có phải không tốt không?”
“Không.” Cầm lấy tay Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn không hề cảm thấy Mạc Như Nghiên nghĩ không tốt, “Ta không thể tưởng được, có nàng hỗ trợ chu toàn như vậy, là phúc phận của ta.”
Như lời Hạ Trăn nói, hắn cực kì cảm kích Mạc Như Nghiên vào mỗi lúc quan trọng đều có thể bình tĩnh bày mưu tính kế cho hắn. Những điều hắn không lường trước được, có Mạc Như Nghiên, toàn bộ đều có thể giải quyết dễ dàng. Những điều hắn thiếu sót, chỉ cần có Mạc Như Nghiên ở đây, cũng khẳng định sẽ không để lại tiếc nuối gì.
Mấy năm nay Tây Bắc quân thắng trận, nhiều lần đều không thể tách rời có Mạc Như Nghiên tỉ mỉ bố trí cùng đề xuất ra. Với Hạ Trăn, không thể nghi ngờ Mạc Như Nghiên là người vợ hiền tốt nhất. Có một không hai, không ai có thể so được.
“Như vậy…” Mạc Như Nghiên ngừng một lát, lập tức nói, “Thiếp sẽ lại giúp chàng chu toàn một lần nữa vậy.”
Hạ Trăn kinh ngạc nhìn Mạc Như Nghiên, cũng không hiểu rõ vì sao giờ phút này Mạc Như Nghiên lại nói như vậy.
“Nếu như Tân hoàng đề nghị với chàng muốn con gái trở thành người nhà, chàng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Tuy hôm nay lúc Tân hoàng nói chuyện với Hạ Tĩnh Du, Mạc Như Nghiên không ngắt lời. Nhưng có một số việc, vừa thấy liền biết. Không phải Mạc Như Nghiên nghĩ nhiều, mà là sự việc đã đến mức này, căn bản không phải do nàng nghĩ nhiều.
“Nhưng Tĩnh Du còn nhỏ…” Hạ Trăn không hề cảm thấy Đại hoàng tử không tốt. Nhưng Tĩnh Du mới hơn hai tuổi, hiện nay nhắc tới chuyện hôn sự, có phải quá sớm rồi không?
“Chẳng lẽ phu quân đã quên, khi thiếp ở trong bụng nương, đã bị định gả cho chàng sao?” Mạc Như Nghiên cũng không bất ngờ, Hạ Trăn sẽ có phản ứng này. Buồn cười, liền cười vui vẻ.
Đột nhiên nhớ tới hắn có hôn ước với Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn cũng không nhịn được cảm thấy buồn cười. Bình tĩnh nhìn Mạc Như Nghiên, hỏi: “Vậy thì mặc kệ?”
“Không phải mặc kệ, mà là không quản được.” Nếu là Hạ Tĩnh Du không thích tiếp xúc với Đại hoàng tử, Mạc Như Nghiên có thể nghĩ ra cách. Nhưng trên thực tế, Mạc Như Nghiên nhìn thấy rất rõ ràng, Hạ Tĩnh Du cực kì thích Đại hoàng tử.
Mạc Như Nghiên cũng là nữ nhân, nàng thấy được rõ ràng, cũng biết rõ.
Tính tình Hạ Tĩnh Du không tính là sống trải qua phong ba, cũng không dễ dàng chủ động tiếp cận với người lạ. Nếu Hạ Tĩnh Du thích ở chung với Đại hoàng tử, Mạc Như Nghiên tìm không ra lý do ngăn cản hai đứa nhỏ tiếp xúc với nhau.
Mà bên Tân hoàng, nói vậy cũng biết rõ ràng, rất có khả năng sẽ chọn Hạ Tĩnh Du.
Đương nhiên, Mạc Như Nghiên nói vậy, chỉ là khả năng, suy đoán của nàng thôi. Một khi Tân hoàng không có ý nghĩ này, bọn họ cũng không cần suy nghĩ nhiều, càng thêm bớt việc bớt lo.
Cho nên mới nói, chỉ là chu toàn một phen, cũng không phải là sự thật.
“Ai nói không quản được?” Nếu Mạc Như Nghiên cảm thấy Tân hoàng thật sự mở miệng nói, liền không có cách nào khác. Nhưng trên thực tế, Hạ Trăn căn bản không cho là vậy.
Dù là Tân hoàng định ra mối hôn sự này, chỉ cần Tĩnh Du nhà bọn họ không muốn, Hạ Trăn sẽ dám tìm Tân hoàng xóa bỏ chuyện này.
Mạc Như Nghiên chớp mắt mấy cái, bị khí thế của Hạ Trăn đột nhiên tỏa ra làm cho hoảng sợ. Sau đó, trên mặt lộ ra sùng bái: “Ừm, Hạ tướng quân lợi hại nhất!”
Không phải Hạ Trăn chưa từng nghe người khác nói với hắn lời sùng bái, nhưng giờ phút này nghe Mạc Như Nghiên nói vậy, hắn không nhịn được mà đỏ mặt rồi.
Mang theo chút không được tự nhiên, Hạ Trăn quay mặt đi chỗ khác.
Mạc Như Nghiên vốn không phản ứng kịp, lập tức liền giống như phát hiện ra cái mới, cố gắng đối mặt với Hạ Trăn.
Hai người một trốn một tìm, lui vào bên trong, lạc thú tỏa ra. Không khí, đẹp như lúc ban đầu, làm cho người khác không đành lòng đi quấy rầy.
Có Mạc Như Nghiên nhắc nhở, ngày hôm sau Hạ Trăn tiến cung, liền vô ý thức liền căng mặt.
Tân hoàng kinh ngạc phát hiện hôm nay Hạ Trăn như không có phần hòa nhã. Cái này kì quái rồi. Nếu là lúc hôm qua gặp mặt, Hạ Trăn làm vẻ gặp kẻ địch thì không đáng trách. Nhưng hiện nay thì?
Không xác định hắn rốt cuộc làm gì không đúng chọc giận tới Hạ Trăn, Tân hoàng liền trực tiếp hỏi ra miệng.
Hạ Trăn hơi hơi mở miệng, lời đến bên miệng, lại nuốt trở vào. Như Nghiên đã nói, không thể nói, nếu để lộ ra, càng khiến Tân hoàng nhận ra.
Hạ Trăn cứ như thế, Tân hoàng lại càng tò mò. Hắn có thể chắc chắn, Hạ Trăn không phải vì sống chết mà so đo với hắn. Như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì có thể khiến Hạ Trăn thay đổi sắc mặt?
Vì như những người khác dám làm bộ mặt đó với Tân hoàng, đã sớm bị Tân hoàng hạ lệnh kéo ra ngoài xử tội rồi. Nhưng vì là Hạ Trăn là ngoại lệ, Tân hoàng đương nhiên có phần đặc biệt, cách xử lý cũng không theo lẽ thường.
“Là Mạc Như Nghiên nói cái gì với ngươi hả!” Nghĩ tới nghĩ lui, Tân hoàng hoàn toàn xác định, có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Hạ Trăn, mà người có thể ảnh hưởng sâu như vậy, cũng chỉ có một người là Mạc Như Nghiên.
Nghe giọng điệu khẳng định của Tân hoàng, Hạ Trăn cũng không phản bác, chỉ nghiêm mặt đứng ở đó, một bộ không nguyện nhiều lời với Tân hoàng.
“Chậc! Ta nói Hạ Trăn này, ngươi cố ý hả? Làm vẻ mặt lạnh cho ai xem? Lại dám lạnh mặt với ta?”
Tân hoàng cũng chưa ý thức được, từ khi nhìn thấy Hạ Trăn, tâm tình hắn bất tri bất giác liền xảy ra thay đổi.
Giờ phút này cũng như vậy. Cho dù Tân hoàng nói lời như vậy, nhưng giọng điệu cùng biểu cảm hoàn toàn không có lực uy hiếp gì. Mấu chốt chính là, hắn lại xưng “Ta”.
Không phải lấy thân phận Đế vương để trách cứ Hạ Trăn, Tân hoàng chỉ đơn thuần là thân phận bằng hữu để kháng nghị với Hạ Trăn.
“Có phải ngươi…” Hạ Trăn cuối cùng cũng mở miệng, chống lại bộ dạng tràn đầy nghi hoặc của Tân hoàng, bỗng nhiên khoát tay, “Thôi, không nói, không có việc gì.”
“Không có việc gì? Ngươi như bây giờ giống không có việc gì? Ta nói cho ngươi biết, không cho phép thừa nước đục thả câu với ta. Có chuyện nói chuyện, có việc nói việc. Làm gì lắm do dự như vậy? Có phải huynh đệ hay không? Là huynh đệ cứ nói thoải mái, đừng học Mạc Như Nghiên kia.” Đến nay, Tân hoàng vẫn không thích Mạc Như Nghiên. Cho nên, chỉ cần nhắc tới Mạc Như Nghiên, giọng của Tân hoàng khẳng định là đầy ghét bỏ. Đến ngay cả biểu cảm, cũng phối hợp.
“Ta…” Hạ Trăn vẫn thỏa hiệp, không thể nhịn được liền hỏi thẳng, “Có phải ngươi nhìn trúng Tĩnh Du nhà ta rồi không?”
“A?” Lần này, đến lượt Tân hoàng trợn tròn mắt. Sau đó, là cười không ngừng, “Tĩnh Du nhà ngươi mới bao tuổi? Sao ta có thể…”
Nói được một nửa, Tân hoàng bỗng nhiên phản ứng kịp, nhìn về phía Hạ Trăn: “Thế nào? Mạc Như Nghiên muốn làm thông gia với Trẫm?”
Vừa thấy Tân hoàng nói lên, trong giọng nói vẫn tràn đầy cao cao tại thượng, Hạ Trăn nhất thời liền mất hứng: “Không có.”
“Không có?” Giọng Hạ Trăn đầy cứng rắn, vẫn để lộ ra chút không vui. Đồng thời, cũng khiến Tân hoàng suy nghĩ.
“Ha ha, Hạ Trăn, Trẫm nói cho ngươi, Đại hoàng tử của Trẫm không phải có thể tùy tùy tiện tiện đính hôn đâu. Tĩnh Du nhà ngươi quả thật cực kì đáng yêu, Trẫm cũng rất vừa ý. Chỉ là muốn đính hôn với Đại hoàng tử, liền thiếu chút nữa.” Tân hoàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, hôm qua hắn đã đề cập tới chuyện này cùng Mộ Dung Quân.
Tuy Mộ Dung Quân có khuyên hắn là không thể, Tân hoàng vẫn cố chấp, trước mặt Mộ Dung Quân, miệng vẫn hứa hẹn việc này.
Chỉ là, còn chưa ra ý chỉ, cũng không phải không có đường sống.
Nếu hôm nay Hạ Trăn không nhắc tới chuyện này, không chừng hôm nào tâm tình Tân hoàng tốt, vung tay một cái, ban thưởng mối hôn sự này.
Nhưng nếu Hạ Trăn nói tới, vậy thì bày tỏ, khẳng định Mạc Như Nghiên đã nhìn ra tính toán của hắn. Như vậy, Tân hoàng sẽ không định ra việc này nữa.
“Tĩnh Du nhà ta rất tốt.” Nghe Tân hoàng hạ thấp Tĩnh Du, sắc mặt Hạ Trăn càng không tốt hơn, cả người đều tản ra khí lạnh thấu xương.
Tân hoàng không thể tránh đi liền bị ảnh hưởng. Chỉ là, hắn lại bỏ qua. Cỗ bĩu môi, xua xua tay, vẻ mặt không chút để ý: “Cho dù tốt cũng không vào được hoàng gia.”
Bị Tân hoàng chọc giận, Hạ Trăn không thể nhịn được nữa, phun ra ba chữ: “Ai hiếm lạ?”
Tân hoàng trong phút chốc liền không đáp lại. Được rồi, khả năng Hạ Trăn quả thật không hiếm lạ. Hắn cứ tiếp tục nói như vậy, chỉ sợ không thể tiếp diễn nữa.
Tân hoàng không nói lời nào, Hạ Trăn cũng sẽ không mở miệng. Hai người từ đó, bắt đầu giằng co.
Cuối cùng, vẫn là Tân hoàng nhượng bộ trước, nói với Hạ Trăn, “Được rồi được rồi, không hiếm hạ không hiếm lạ. Dù sao hai đứa đều còn nhỏ, chuyện tứ hôn sau này hẵng nói.”
“Không được thương lượng.” Sau này hãy nói? Vậy không phải là nói, xác thực có khả năng? Sắc mặt Hạ Trăn không chuyển tốt, tiếp tục nghiêm mặt với Tân hoàng.
Tân hoàng đã hoàn toàn chịu thua rồi. Cái gì mà không được thương lượng? Khẳng định phải có bàn bạc có tính toán mới có thể làm huynh đệ không phải sao? Hơn nữa, hắn đúng là rất xem trọng chuyện chọn dâu cho Đại hoàng tử! Hạ Trăn rốt cuộc có biết không, này có ý nghĩa gì không?
A… không đúng, cho dù Hạ Trăn biết, khẳng định sẽ không coi là quan trọng. Dù sao Hạ Trăn với chuyện tranh đoạt quyền lực, thật sự không mãnh liệt lắm.
Như vậy, Mạc Như Nghiên thì sao? Mạc Như Nghiên biết được ý nghĩa của chuyện này, nhưng vẫn bày mưu để Hạ Trăn phản đối chuyện này. Đổi lại, là Mạc Như Nghiên không coi trọng chuyện Hạ Tĩnh Du gả vào hoàng gia?
A! Hoàng gia bọn họ khủng bố như thế sao! Thế cho nên Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn đều né tránh?
Nếu như vậy, nếu hắn không tặng bọn họ một đại lễ, chẳng phải cô phụ Mạc Như Nghiên suy tính một phen rồi sao?
Tứ hôn! Tất phải tứ hôn! Hắn chính là muốn Hạ Tĩnh Du là Thái Tử Phi kế nhiệm của Thanh Vân quốc, còn là đứng đầu trung cung sau này!
Tân hoàng đổi ý, Hạ Trăn hoàn toàn không biết. Nhưng lúc hai người đến trước cung Đại hoàng tử, Mạc Như Nghiên rất nhanh liền ý thức được có gì không thích hợp.
Mạc Như Nghiên kì thật không muốn Hạ Trăn giữ bí mật tuyệt đối. Hạ Trăn coi trọng Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du như thế nào, Mạc Như Nghiên biết rõ.
Sở dĩ nói với Hạ Trăn rất có khả năng được tứ hôn, Mạc Như Nghiên muốn Hạ Trăn chuẩn bị tâm lý thật tốt. Đồng thời cũng hi vọng, thông qua Hạ Trăn đi nói với Tân hoàng, lập trường cùng thái độ của bọn họ.
Có lẽ với người khác với chuyện gả vào hoàng gia là vô cùng chờ mong thậm chí là khao khát, nhưng Tĩnh Du nhà bọn họ, cũng không phải người thích hợp nhất gả vào hoàng gia.
Mạc Như Nghiên ý muốn, Tân hoàng nên tỉ mỉ lựa chọn vào các tiểu thư khuê các ở Đế đô đi, từ từ chọn lựa mới đúng.
Cho nên Mạc Như Nghiên mới cố ý đem việc này đặt ra trước mặt Tân hoàng.
Chỉ tiếc, Mạc Như Nghiên không ngờ rằng, chỉ gặp mặt lần đầu tiên thôi, Tân hoàng với Hạ Tĩnh Du đã là một cố chấp rồi.
Vừa mới nghe Mộ Dung Quân nhắc đến, đêm qua Tân hoàng đã tiện miệng nói qua việc này. Giờ phút này Tân hoàng chẳng kiêng dè dùng ánh mắt đắc ý truyền đạt với nàng, lại tự mình ôm lấy Hạ Tĩnh Du, Mạc Như Nghiên không khỏi nhíu mày.
Hạ Trăn muốn bế Hạ Tĩnh Du, lại bị Tân hoàng bỏ qua.
Không tính so đo với Tân hoàng, Hạ Trăn lại một tấc cũng không rời đứng ở bên cạnh Tân hoàng, thời thời khắc khắc chờ cơ hội ra tay.
Lần này, không chỉ có Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân cùng Đại hoàng tử cũng phát hiện điều khác lạ.
“Như Nghiên.” Mộ Dung Quân quay đầy nhìn về phía Mạc Như Nghiên, muốn nói gì đó, lại không nói lên lời.
Mạc Như Nghiên lắc lắc đầu. Đều nói người tính không bằng trời tính, nàng cũng không phải mỗi lần đều đoán đúng. Nhất là, người nàng chống lại là Tân hoàng tâm tư khó dò trước mắt.
“Phụ hoàng.” So với Mộ Dung Quân muốn nói lại thôi, Đại hoàng tử liền lợi hại hơn. Trực tiếp đi đến trước mặt Tân hoàng, có nề nếp nhắc nhở, “Phụ hoàng ôm Tĩnh Du muội muội như vậy, Tĩnh Du muội muội không thoải mái.”
Tân hoàng đang đắc ý, trong phút chốc liền cứng ngắc.
Trước đó, hắn quả thật chưa từng ôm trẻ con. Đừng nói các hoàng tử cùng công chúa khác, đến ngay cả Đại hoàng tử, Tân hoàng cũng chỉ nhìn qua mấy lần.
Hiện giờ đổi lại là Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng… hắn quả thật ôm không đúng cách.
Hạ Trăn không nhiều lời, thừa dịp Đại hoàng tử nói chuyện, nhận lấy Hạ Tĩnh Du. Sau đó, trực tiếp ôm Hạ Tĩnh Du cách xa Tân hoàng…
_________________Giới thiệu bé edit hoàn: Nhỏ giọng nói yêu anh - Thích Thập Tửu
|
|
|
12 thành viên đã gởi lời cảm ơn Windyphan về bài viết trên: Candy Kid, HNRTV, Phan Thảo, Phuongphuong57500, R.Quinn, Ty Tồ, antunhi, giap382014, irismynguyen, marmoon, qh2qa06, xichgo
|
|
|
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm
|
|
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản
1 ... 137, 138, 139
|
2 •
[Hiện đại - Trùng sinh] Gia khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả
1 ... 160, 161, 162
|
3 •
[Xuyên không - Trùng sinh] Cùng trời với thú - Vụ Thỉ Dực
1 ... 186, 187, 188
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Ký sự của tiểu nương tử - Vân Nhất Nhất
1 ... 40, 41, 42
|
5 •
[Xuyên không] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
1 ... 180, 181, 182
|
6 •
[Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên
1 ... 270, 271, 272
|
[Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo
1 ... 179, 180, 181
|
8 •
[Xuyên không] Nữ nhân sau lưng đế quốc Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng (phần 1)
1 ... 165, 166, 167
|
9 •
[Xuyên không - Dị giới] Phế sài muốn nghịch thiên Ma Đế cuồng phi - Tiêu Thất Gia - Hoàn
1 ... 229, 230, 231
|
10 •
[Xuyên không - Điền văn] Nông kiều có phúc - Tịch Mịch Thanh Tuyền
1 ... 187, 188, 189
|
11 •
[Hiện đại] Quân hôn Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch
1 ... 143, 144, 145
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan
1 ... 121, 122, 123
|
13 •
[Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà
1 ... 73, 74, 75
|
14 •
[Hiện đại - Hào môn] Nữ phụ bạch liên hoa này tôi không làm nữa - Ma An
1 ... 27, 28, 29
|
15 •
[Cổ đại - Trùng sinh] Chỉ yêu chiều thế tử phi - Mại Manh Miêu
1 ... 76, 77, 78
|
16 •
[Xuyên không] Con đường vinh hoa của Thái tử phi - Tú Mộc Thành Lâm
1 ... 53, 54, 55
|
17 •
Cuộc thi Miss List truyện sắc hoàn diendanlequydon năm 2020 (Tổng kết trang 16)
1 ... 49, 50, 51
|
18 •
[Xuyên không - Dị thế] Thiên tài cuồng phi - Băng Y Khả Khả
1 ... 88, 89, 90
|
19 •
[Xuyên không - Dị giới] Tà phượng nghịch thiên - Băng Y Khả Khả
1 ... 148, 149, 150
|
[Hiện đại] Hào môn tranh đấu I Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh
1 ... 485, 486, 487
|
|
miumiumiu1011: tớ muốn truy cập vào truyện sắc ngôn tình thì làm thế nào |
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 209 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 563 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 384 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 697 điểm để mua  |
Ban chieu: có ai có list truyện k chia sẻ mình với |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 404 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 411 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 345 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
daisy hoàng lan: Cho em hỏi sao dạo này em không nghe đọc truyện được nuqax vậy ạ . Kể cả truyện trước đây e đã từng nghe luôn |
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Kha linh: Cho mình hỏi sao được cấp phép đọc truyện ngôn tình sắc á |
Shop - Đấu giá: zin zin zin vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: zin zin zin vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
huucanhlaitin: Mọi người cho mình hỏi cách chèn hình vào bài đăng ạ? Mình chèn mãi nó vẫn báo spam |
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Duy Khôi: Sau 6 năm thì đã onl lại và ngáo ngư � |
|
|
|