Chương 366: Ngoại truyện: Lưu Cảnh Dương
Ngày mà Lưu Cảnh Dương tỏ tình với Tần Lại Sư là một ngày vào đông, cũng không có chọn ngày Hoàng Đạo, dù sao thì chọn ngày không bằng đụng ngày, hắn vừa xúc động liền kéo muội muội mình đi ngay.
Lúc đến nơi, hắn lại cảm thấy nên chọn ngày tốt lại đến.
Thiên thời không có, lúc hắn nhìn thấy Tần Lại Sư, tuyết bay đầy trời, hắn không có che ô nên tuyết rơi trắng trên tóc, nhất định không dễ nhìn.
Địa lợi cũng không có, hắn đứng ở trước cổng Tần phủ, đây là nhà của Tần Lại Sư, phàm là hắn có chút hành động càn quấy, dù hắn là trưởng tử của Vinh quận vương người ta cũng sẽ không cho hắn mặt mũi.
Về phần nhân hoà. . .
Ha ha ha.
Lưu Cảnh Dương che kín miệng muội muội, vô cùng hối hận tại sao lại kéo nàng đến.
Nha đầu này rất ngây thơ, không biết cách nói chuyện, chớ có làm hỏng nhân duyên tốt đẹp của hắn.
"Lưu. . . công tử?" Tần Lại Sư cầm ô, kinh ngạc nhìn huynh muội hai người, tràn ngập nghi hoặc.
"Tần cô nương đang. . . Đi đâu vậy?" Lưu Cảnh Dương lộ ra nụ cười ngây ngô, vụng trộm véo nhẹ Lưu Cảnh Đào một cái để cảnh cáo.
Tần Lại Sư chớp chớp mắt, trả lời: "Cửa hàng mới nhập một số da mới, ta đi xem thử chất lượng thế nào?”
“À…” Lưu Cảnh Dương gật đầu, nửa đường thoái ý: “Vậy ngươi đi đi.”
Tần Lại Sư nhẹ giọng hỏi: "Lưu công tử. . . Đi ngang qua sao?"
"Đúng, ta đi ngang qua." Lưu Cảnh Dương nhanh chóng gật đầu thừa nhận.
Đúng lúc Lưu Cảnh Đào đã gở được bàn tay huynh trưởng khỏi miệng, ôm lấy cánh tay hắn dùng lực lắc lắc, chỉ vào Tần Lại Sư, mở to hai mắt nhìn hắn, ý là, không phải ca tìm đại tỷ tỷ sao?
Lưu Cảnh Dương lúng túng không biết nên đặt tay ở đâu, ho khan: “Muội muội ta… Ừ, có chút, có chút ngốc.”
Trong mắt Tần Lại Sư ánh lên ý cười, lễ phép cúi đầu chào hỏi Lưu Cảnh Đào, lại cúi chào Lưu Cảnh Dương: "Vậy cáo từ, Lưu công tử."
"Ài, cáo từ. . ."
Lưu Cảnh Dương có chút thất lạc, chậm rãi thở ra một hơi.
Tần Lại Sư đã xoay người muốn đi, nha hoàn cũng nhận lấy ô trong tay nàng, Lưu Cảnh Đào gấp gáp, mặc kệ trước đó đã hứa gì với Lưu Cảnh Dương, lại nhìn Tần Lại Sư trước mặt hô lớn: “Tần tỷ tỷ, đại ca ta tới tìm ngươi! Hắn có chuyện muốn nói với ngươi!”
Tần Lại Sư dừng chân, mặt mũi Lưu Cảnh Dương bỗng chốc đỏ lên.
"Ôi, đây không phải đại công tử nhà Vinh quận vương sao?" Vừa vặn, có hai cỗ kiệu từ trong hẻm đi ra, người bên trong xốc rèm nhô đầu ra nhìn, chính là hai quan viên ở lân cận.
Hai người nghe rõ lời Lưu Cảnh Đào nói lúc nãy, vui vẻ nhìn về phía Lưu Cảnh Dương.
Người gác cổng Tần phủ thấy tình huống không đúng, vội vàng nhìn cô nương nhà mình.
Mà lúc này, Lưu Cảnh Đào đã chạy tới kéo ống tay áo Tần Lại Sư, nàng muốn đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
"Tần tỷ tỷ, đại ca ta đến đây tìm ngươi đó, hắn có chuyện muốn nói với ngươi. Các ngươi có thể nói chuyện với hắn rồi mới đi được không?"
"Đào, Đào Đào. . ." Hai tai Lưu Cảnh Dương đỏ bừng, ánh mắt lại không dám nhìn thẳng hai vị đại nhân, lắp bắp nói: “Ta…ta không có chuyện gì, không có…Ngươi mau về đi…”
Lưu Cảnh Đào không vui nhìn hắn, vểnh miệng lên nói với Tần Lại Sư: "Tần tỷ tỷ, đại ca ta xấu hổ, ngươi chờ một chút."
Nàng chạy về bên cạnh, Lưu Cảnh Dương túm lấy nàng muốn đi, Lưu Cảnh Đào vẫn nhìn Tần Lại Sư hô: "Tần tỷ tỷ đợi chút nha!"
Tần Lại Sư mất tự nhiên cười cười, dường như ý thức được cái gì, mặt cũng đỏ lên.
Người gác cổng rất biết cách nhìn sắc mặt, lập tức chạy vào phủ bẩm báo lão thái gia, để lão thái gia định đoạt.
"Đào Đào!" Lưu Cảnh Dương nắm lấy cánh tay nhỏ của muội muội: "Đã bảo muội đừng nói. . ."
"Muội không nói, ca cũng không chịu nói.” Lưu Cảnh Đào hừ một tiếng: "Đại ca đưa muội ra đây cũng không dễ dàng gì, rõ ràng là muốn gặp Tần tỷ tỷ, tại sao nhìn thấy người ta lại không nói? Đừng nói là ca xấu hổ nha, muội cũng không xấu hổ mà.”
Muội đương nhiên không sợ xấu hổ! Người tỏ tình không phải muội!
Lưu Cảnh Dương ngốc luôn tại chỗ, đợi toàn thân quen hẳn cảm giác này.
Nhất là bên cạnh còn có hai vị đại nhân vẫn đang say sưa xem kịch —— thân là quan viên sao có thể bái quái như thế!
Tình thế có chút khoát khỏi tầm tay…
Lưu Cảnh Dương nghĩ linh tinh trong lòng, dư quang vẫn nhìn thấy Tần Lại Sư đứng chờ cách đó không xa, nàng mặc y phục màu lam, dáng người có chút gầy, phía trên thêu hoa nhỏ màu vàng, tăng thêm vài phần hoạt bát.
Dung mạo của người kia không phải hạng nhất, lại khiến hắn kìm lòng không đậu, càng nhìn càng nhớ, càng nghĩ càng thương…
Đại khái là thích?
Lưu Cảnh Dương vò đầu cười ngây ngô, Lưu Cảnh Đào bĩu môi: "Đại ca, trời rất lạnh! Nói nhanh chút!" Dứt lời, bỗng nhiên nhấc chân, hung hăng đạp hắn một cước.
Lưu Cảnh Dương "Gào" lên một tiếng, thẳng lên cổ, trong lúc nhất thời hào khí dâng cao, lớn tiếng nói: "Lại Sư! Ta có lời muốn nói cùng nàng!"
Câu này quả nhiên âm thanh chấn động trời cao, chẳng những doạ cho hai vị đại nhân hoảng sợ, Tần Lại Sư cũng lập tức rụt rụt vai…
Lưu Cảnh Đào bị giật nảy mình, vuốt ve ngực nói thầm: "Có lời muốn nói, rống cái gì vậy. . ."
Tần lão gia tử đang vội vàng chạy tới cũng che ngực, trong lòng tự nhủ, trung khí của người trẻ tuổi kia thật tốt!
Tần Lại Sư nhanh chóng chớp mắt, không biết bản thân là chờ mong hay sợ hãi.
Nếu nói nàng không có hảo cảm với Lưu Cảnh Dương, là gạt người. Nàng không phải thiếu nữ hồn nhiên, có thể gặp được người có thân phận cao quý, khí chất nho nhã, phong độ nhẹ nhàng như vậy, không thể nghi ngờ là một chuyện khiến người khác vui vẻ tự đáy lòng.
Nhất là vị công tử này còn nguyện ý làm bằng hữu với mình.
Tần Lại Sư còn từng tưởng tượng có thể gả cho hắn, chỉ là đã kịp thời ngăn chặn ý nghĩ này. Cho dù Tần gia nhận được thiếp mời của phủ Vinh quận vương, nàng cũng sẽ không cho rằng mình có tư cách gả đến đó.
Nguyên nhân, nàng là người sống biết người biết ta, xưa nay không vọng tưởng sẽ ngồi đợi đĩa bánh ngon rớt từ trên trời xuống, bởi vì nàng cảm thấy mình không có thực lực gặm được đĩa bánh kia.
Về phần tại sao nàng không tranh thủ…
Bởi vì nàng không hi vọng chỉ vì liều lĩnh của bản thân, đánh mất tình bạn với Lưu Cảnh Dương.
Trong mơ hồ nàng cũng cảm giác được tâm ý của hắn, nhưng nàng không dám coi là thật, cũng không dám hỏi.
Trong chuyện tình cảm, có lẽ Tần Lại Sư cũng là đà điểu.
Lúc này, nàng có chút vui mừng, có lẽ Lưu Cảnh Dương sẽ nói với nàng, hắn thích nàng. Chỉ là nàng sợ hãi, sợ hắn không phải nói câu này, lại sợ cho dù hắn nói, tương lai của bọn họ là không thể nào.
Vào lúc nàng còn mở to mắt, Lưu Cảnh Dương cũng dựa vào “Cô dũng”, bỏ thể diện sang một bên. Hắn hung hăng hít vào một hơi, lớn tiếng nói: “Tần Lại Sư! Ta! Lưu Cảnh Dương! Thích ngươi! Ta thích ngươi!"
Tuyết trắng bao trùm một tầng trên mặt đường, đôi nam nữ trẻ tuổi đứng đối diện nhau. Nam tử một bên ngừng lại hai cỗ kiệu, người trong kiệu vén rèm lên; một hướng khác của nam tử là một tiểu cô nương đang đứng, lúc này đang há to miệng, ngốc lăng nhìn hắn.
Phía trước là người gác cổng Tần phủ cùng Tần lão thái gia đúng lúc chạy tới hiện trường đồng loạt ngừng chân, dáng vẻ như gặp quỷ, nhìn về phía nam tử.
Những người này, cùng nhau chứng kiến con cháu dòng dõi đế vương thổ lộ tình cảm với thiên kim Tần gia.
Hai vị đại nhân mỉm cười gật đầu: "Người trẻ tuổi, can đảm lắm, can đảm lắm!"
. . . Hai người bọn họ vẫn không có ý muốn đi.
Tỏ tình xong, cả khuôn mặt Lưu Cảnh Dương đã chín mọng, giữa mùa đông vẫn cảm thấy cực kì nóng bức.
Hắn không dám nhìn mặt Tần Lại Sư, lại vô cùng chờ mong câu trả lời của nàng.
Đợi hồi lâu, không nghe thấy Tần Lại Sư trả lời, trái tim Lưu Cảnh Dương trầm xuống, hắn mấp máy môi, lấy dũng khí nhìn về phía nàng: “Tần cô nương, nàng…sao nàng không trả lời?”
"Trả lời?" Hốc mắt Tần Lại Sư ửng đỏ, nghiêng đầu giấu đi, hỏi: “Ngươi cũng không hỏi ta, ta có thể trả lời cái gì?”
Lưu Cảnh Đào lập tức phụ họa: "Đúng đúng, đại ca không có hỏi Tần tỷ tỷ, Tần tỷ tỷ phải đáp ca ca cái gì?"
Đầu óc Lưu Cảnh Dương trở nên mụ mị, cấp tốc hồi tưởng lại vừa rồi mình đã nói gì.
Tần Lại Sư, Lưu Cảnh Dương ta thích nàng, ta thích nàng. . .
"Ta, ta không có hỏi. . ." Lưu Cảnh Dương thẹn đến mức muốn cho mình một cái tát tai, dũng khí đã dùng hết, nếu muốn hắn nói lần nữa quả thật có chút khó khăn.
Hắn nhìn Lưu Cảnh Đào: "Đào Đào, nếu không muội…lại đá ta một cước?”
Lưu Cảnh Đào rất tình nguyện hỗ trợ, không đợi Lưu Cảnh Dương chuẩn bị sẵn sàng, đã nhanh chân đá hắn một cái.
Lưu Cảnh Dương vừa há miệng muốn nói ngừng, lại sợ hết đau sẽ không nói được: “Tần Lại Sư, nàng có nguyện ý gả cho ta không? Nếu nàng gật đầu, ta sẽ để cha mẹ đến cầu thân!”
Tần Lại Sư còn chưa biết trả lời thế nào, nha hoàn của nàng đã vui sướng đến phát rồ, vội vã kéo tay áo Tần Lại Sư luôn miệng nói: “Cô nương, ngài nghe thấy chưa? Trưởng tử của Vinh quận vương muốn cưới ngài làm vợ đấy! Mau trả lời hắn đi.”
Trong lòng người gác cổng cũng đang reo hò: Đồng ý với hắn! Về sau Tần gia là thân thích hoàng gia!
Hai vị đại nhân: Đồng ý đi! Chuyện bát quái thế này lúc về nhà có thể hàn huyên cùng phu nhân!
Tần lão thái gia: Đáp ứng, vẫn là nên thận trọng một chút, chuyện này có phần sơ xài quá!
Dù Tần Lại Sư lý tính cỡ nào, đối mặt với người mình thích, hắn lại chịu bỏ qua mặt mũi thổ lộ, sao có thể không động tâm?
Hai mắt phiếm hồng, nức nở nói: “Ngươi, nhà các ngươi có thể để ta vào cửa sao? Cha ta, cha ta ông ấy…”
"Ta biết!" Hai mắt Lưu Cảnh Dương sáng lên, chạy tới trước mấy bước, chân thành nói: “Cha mẹ ta đều biết nàng, cho nên mẹ ta mới cho người đề thiếp đến Tần phủ để mọi ngươi đến thưởng mai, chính là muốn gặp mặt nàng…Bà không phản đối, cha ta lại nghe lời mẹ. Chỉ cần nàng đồng ý, ta, chờ ta đến cửa cầu thân!”
"Ngươi, ngươi thích ta?"
"Đúng, ta thích ngươi!"
"Thế nhưng. . ."
"Thế nhưng Tần tỷ tỷ cùng đại ca là bằng hữu!" Lưu Cảnh Đào nghĩa chính ngôn từ xen vào: "Tần tỷ tỷ là bằng hữu của đại ca, đại ca lại muốn lấy nàng! Đại ca, ca thật là âm hiểm!"
Lưu Cảnh Dương lập tức đen mặt, Tần Lại Sư nín khóc mỉm cười, ngượng ngùng cúi đầu xuống lau nước mắt, dừng một chút, lại không thể không gật đầu.
Tim Lưu Cảnh Dương lập tức mềm nhũn, rối loạn.
Hắn muốn vươn tay ôm lấy nàng, lúc cánh tay hắn cách bả vai Tần Lại Sư một lóng tay, Tần lão thái gia đứng sau cánh cổng xem náo nhiệt, cuối cùng cũng lên tiếng: "Dừng tay!"
Tần lão thái gia vuốt râu, thận trọng nói: “Hậu sinh nếu có ý với tôn nữ nhà ta, chọn ngày tốt đến đây cầu hôn, chớ có làm chuyện càn rỡ.”
Lưu Cảnh Dương vội vàng thu tay, đôi mắt nhìn loạn, lúng túng không biết làm gì.
Hai vị đại nhân đứng ngoài quan sát nãy giờ cũng chắp tay chúc mừng Tần lão thái gia, cuối cùng cũng chịu rời khỏi.
Tần lão thái gia đánh gãy bầu không khí kiều diễm của đôi tình nhân, nói dăm ba câu đã đuổi Lưu Cảnh Dương trở về, sau đó mới nghi ngờ cười cười hỏi Tần Lại Sư: “Lại Sư à, không tệ, vậy mà cháu lại có thể kết thành nhân duyên cùng công tử phủ Vinh quận vương…”
Tần Lại Sư đỏ mặt, cúi đầu: "Gia gia, chúng cháu quen biết là ngoài ý muốn."
"Ngoài ý muốn thật tốt, trời định lương duyên!" Tần lão thái gia cười ha hả, không tiếc lời khích lệ Lưu Cảnh Dương: “Vị này là trưởng tử nhà Vinh quận vương, tổ mẫu cháu trước đó sau khi thưởng mai đã nghe ngóng rõ ràng, sau này tám chín phần là hắn kế thừa phủ Vinh quận vương, nếu cháu có thể gả cho hắn, về sau có thể là tông phụ… Lại Sư nhà chúng ta luận tướng mạo nhân phẩm, gả cho người bình thường gia gia cảm thấy không cam tâm. Tốt, có nhân tài như vậy phối với cháu, gia gia mới thấy không uỷ khuất cho cháu…”
Trong lúc hai ông cháu nói chuyện, Tần phu nhân cũng đã nhận được tin chạy tới.
Nghe hạ nhân thuật lại chuyện xảy ra hôm nay trước cửa phủ, Tần phu nhân liên tục vỗ ngực: “Hôm đó thưởng mai, hoá ra là Vinh quận vương phi nhìn trúng Lại Sư nhà ta… Để ta ngẫm lại xem, hôm đó ta cùng Lại Sư không có thất lễ trước mặt Vinh quận vương phi và Quý thái phi, nếu nói có chỗ không thích đáng…À đúng rồi! Lại Sư nói mỗi ngày nó đều đến cửa hàng xem sổ sách, có thể Vinh quận vương phi sẽ cảm thấy Lại Sư nhà ta là con nhà buôn, quá nặng hơi tiền…”
Hai người Tần gia có chút lo lắng, sợ sau khi Lưu Cảnh Dương trở về đề cập chuyện này, Vinh quận vương phi sẽ không đồng ý hôn sự, sợ dù Vinh quận vương phi không phản đối, nhưng dù sao thì cũng là con cháu hoàng thất kết hôn, phải thông qua sự đồng ý của Thái Xương đế, nếu Thái Xương đế vẫn nhớ chuyện của cha Lại Sư, chán ghét Tần gia, không đồng ý cuộc hôn nhân này…
Càng nói, trong lòng càng nặng nề.
Lòng dạ của Tần Lại Sư cũng không dễ chịu chút nào, nghĩ thầm nếu là thật, cũng chỉ có thể trách bọn họ hữu duyên vô phận.
Kết quả này, so với tình cảnh làm bằng hữu, quả thật không đâu vào đâu. Điều khiến người ta không ngờ chính là, công tử hoàng thất thổ lộ danh môn tiểu thư ngay trong hôm đó đã truyền ra, hôm sau toàn bộ kinh thành đều biết chuyện, trở thành trò cười.
Tộc nhân Tần gia liên tiếp đến nhà bái phỏng, nghe ngóng việc này là thật hay giả.
Người Tần gia còn chưa thấy phủ Vinh quận vương tới cầu thân, đương nhiên không thể trả lời.
Tin đồn trong kinh thành, đều chỉ đầu mâu về phía Tần Lại Sư.
Trên mặt thì Tần gia rất bình tĩnh, trong lòng lại cực kì thắp thỏm, trọn ba ngày, mới chờ được chiếu thư tứ hôn.
Trò cười, lập tức trở thành giai thoại.
Vinh quận vương đến gặp Thái Xương đế dâng tấu cầu hôn cho trưởng tử, sau khi Thái Xương đế hỏi dòng dõi, liền hạ chiếu thư tứ hôn, lần định thân này vào mùa thu năm Thái Xương mười một.
Chiếu thư tứ hôn tới tay, hết thảy đều kết thúc.
Thân phận của Tần Lại Sư, đã không giống như trước.
Đôi nhân duyên giai ngẫu này, cùng câu chuyện thổ lộ truyền bá mấy ngày nay, trong lúc nhất thời trở thành đề tài nói chuyện của dân chúng trà dư tửu hậu. Thổ lộ trước mặt mọi người, cũng trở thành hình tượng nam tử mà mọi nữ tử muốn có, trở thành giai thoại được truyền bá không suy ở kinh thành suốt thời gian tới.