Editor: Bộ Yến Tử - DĐLQĐ Truyện đăng chính thức tại diễn đàn Lê Quý Đôn _________
Khi Thường Nhuận Chi tỉnh lại, trời đã lặn, bên ngoài tuyết vẫn không ngừng rơi.
Trong phòng, mấy nha hoàn đang nhanh nhẹn bày cơm, đại nha hoàn Diêu Hoàng đứng bên cạnh nghe được động tĩnh, xoa xoa tay vén rèm lên, thấy Thường Nhuận Chi ngồi dậy, vội vàng nói: "Cô nương đã tỉnh? Nô tì đang định gọi người dậy, đến giờ dùng cơm rồi."
Diêu Hoàng đưa tay đỡ Thường Nhuận Chi xuống giường, khoác thêm cho nàng chiếc áo lông cừu.
Mùa đông năm nay lạnh hơn mấy năm trước, nghe nói ở Yến Bắc đã có hơn mười người chết cóng.
Mới rời khỏi ổ chăn ấm áp, nàng lạnh đến mức run rẩy.
Diêu Hoàng đau lòng nói: "Thân thể cô nương không tốt, mùa đông năm nay đã trở bệnh vài lần. Thứ cho nô tì lắm miệng, sau này người đừng vì những chuyện này mà tức giận, nó không đáng để người chọc giận bản thân."
Thường Nhuận Chi thấy rất đau đầu, cảm giác có một đoạn trí nhớ cứ “ùn ùn” muốn nhập vào đầu, nghe Diêu Hoàng nói thế, nhất thời cảm thấy lồng ngực tràn ngập bi phẫn, tên của người nào đó trùng trùng ghim vào lòng.
Phương Sóc Chương.
Một đại nha hoàn khác tên Ngụy Tử đang bước vào phòng, tính tình nàng vốn bộp chộp vừa nghe thấy động tĩnh đã reo lên: "Cô nương tỉnh rồi, Mi di nương nói trong người không được khỏe, nên hôm nay cô gia đã đến phòng nàng. Cô nương nhà chúng ta bệnh nặng, hôm nay là mồng một, vốn dĩ cô gia nên đến chỗ người mới đúng. Người có muốn cho người mời cô gia về không ạ?"
"Mời cái gì, tối nay hắn muốn nghỉ ngơi ở đâu là chuyện của hắn." Theo phản xạ Thường Nhuận Chi định nói toạt ra câu này, chỉ là trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng quái dị.
Cơ thể nàng xảy ra chuyện gì thế nhỉ?
Đây là chỗ nào? Tại sao bốn phía lại giống cổ đại đến vậy?
Còn nữa, những người này là ai? Cổ nhân ư?
Vì cái gì mà nàng vừa thấy xa lạ, lại vừa thấy quen thuộc?
Trong lúc nàng còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, đầu lại truyền đến cảm giác đau nhức, nàng hôn mê bất tỉnh lần nữa.
Chung quanh nhất thời truyền đến tiếng kinh hô.
Trong lúc mê man, cuối cùng nàng đã hiểu rõ "Thân phận" hiện tại của mình.
Nàng là Tam cô nương thứ xuất của phủ An Viễn hầu, đã gả cho một quan viên Cấp Sự Trung ở Hộ bộ tên là Phương Sóc Chương.
Mặc dù hắn xuất thân hàn môn, nhưng tướng mạo đường đường, vừa nhìn đã thấy hơn người. Năm Nguyên Vũ mười sáu, hắn tham gia khoa khảo, đỗ tiến sĩ, phụ thân nàng cũng chính là An Viễn hầu nhìn trúng hắn nên chọn làm tiểu tế, đích mẫu Hàn thị đảm trách việc mời mai mối, đến nhà gặp mẫu thân Phương Sóc Chương là Thẩm thị ngỏ lời cầu thân.
Thẩm thị vui vẻ đồng ý, sau đó hai nhà trao hôn thư.
Năm đó Thường Nhuận Chi mới mười lăm tuổi, thuận lợi vui vẻ gả vào Phương gia.
Thiếu nữ thiên chân vô tà cho rằng đã gả được lang quân như ý, lại không hề hay biết Phương Sóc Chương vốn có thanh mai trúc mã, là Tô Nguyên Mi.
Tính tình Thường Nhuận Chi dịu dàng hay xấu hổ, lúc ban đầu cũng thật tâm cùng hắn cầm sắt hòa minh.
Nhưng từ khi Tô Nguyên Mi vào kinh, cuộc sống tốt đẹp nàng nghĩ đã phai nhạt.
Thẩm thị thấy nàng vào cửa hơn nửa năm còn chưa mang thai, vội vàng thu xếp nạp thiếp cho Phương Sóc Chương.
Sau khi Phương Sóc Chương đến nhậm chức, cấp trên cũng tặng hắn hai tiểu mỹ nhân. Vì muốn nhận được coi trọng của bề trên, hắn cho hai tiểu thiếp này thân phận.
Nàng là người không thích bới móc, nên khi về nhà mẹ đẻ cũng không hề nhắc tới chuyện hậu viện Phương gia.
Thấy nàng như vậy, Thẩm thị càng cảm thấy không cần đắn đo mặt mũi chính thê. Hơn nữa ở Hộ bộ Phương Sóc Chương rất được trọng dụng, như cá gặp nước, nhìn qua chắc chắn có hi vọng thăng chức, nên Thẩm thị càng không thèm đếm xỉa tới đương sự nửa lời.
Còn về phần Phương Sóc Chương, cá chép gặp cơ duyên hóa rồng, vì thế tư tưởng cũng có chút biến hóa.
Ban đầu đối đãi với Thường Nhuận Chi không tệ, nhưng dần dần bị Thẩm thị và Tô Nguyên Mi thổi gió bên tai mà thay đổi, ghẻ lạnh đích thê.
Thường Nhuận Chi cố gắn nhẫn nhịn, tích tụ ngày càng nhiều, khiến bản thân giận đến mức ngã bệnh, đã mời không đến ba cũng là năm lang trung đến bốc thuốc chữa bệnh, cớ đó mà phòng nàng thường xuyên có mùi thuốc.
Phương Sóc Chương càng không muốn đến phòng nàng.
Mùa hạ năm nay, Thường Nhuận Chi ngồi ngây người một lát bên ngoài, liền bị cảm nắng. Thẩm thị thấy vậy, cười nhạo: "Nhìn thân thể ngươi xem, đúng là ma ốm, ta có thể trông cậy ngươi khai chi tán diệp sao? Quả nhiên không thể trông cậy được. Vẫn nên chờ sau này khi Mi Nhi sinh hài tử, ngươi nhận nó làm con thừa tự."
Vì câu nói này, nàng giận đến mức ngất xỉu.
Nàng là thứ nữ, trong nhà còn có một đích tỷ và một thứ tỷ, hai người họ đều là cô nương tốt có tướng mạo lại tài hoa đỉnh đỉnh, còn nàng tự biết bản thân không thể nào so sánh nên từ nhỏ đã thấy tự ti.
Vốn tưởng rằng khi gả đi, sau này hài tử mình sinh ra đều là đích xuất, đó là việc vui, nhưng lời Thẩm thị nói như đang khẳng định nàng không thể nào sinh con.
Nàng không thể nào tiếp nhận kết quả như vậy.
Cho nên bệnh tình ngày càng trầm trọng.
Việc đó đã qua nửa năm, vào mồng một và mười lăm mỗi tháng Phương Sóc Chương sẽ đến chỗ nàng cho có lệ, cũng giống như hắn đến Hộ bộ điểm danh vậy, đến nhìn rồi lại đi.
Uất ức trong lòng ngày một nặng nề, nàng bức tử mình.
"Tại sao cô nương lại nghĩ quẩn như vậy chứ?"
Tiếp nhận xong đoạn trí nhớ này, Thường Thuận Chi không khỏi cảm thán cuộc sống nơi này.
Nàng ngồi dậy, cảm thấy vô cùng đói bụng. Đang muốn gọi người, Diêu Hoàng đã vén màn lên, sắc mặt cực kém.
Nàng bưng ly trà Ngụy Tử vừa pha đưa tới, dịu dàng nói: "Cô nương đã tỉnh, lúc nãy đại phu có đến, nói là cô nương ưu tư khó giải, tỳ vị suy yếu. Ông ta viết phương thuốc, bảo nô tỳ hãy khuyên nhủ cô nương. Mong người có thể thả lỏng tâm tư thì bệnh tình mới tốt lên được."
Ngụy Tử lại đưa tới một ly trà mật, nhìn Thường Nhuận Chi, muốn nói lại thôi.
Thường Nhuận Chi uống một hớp nhuận môi, trực giác cho thấy trong khoảng thời gian nàng ngất đi, lại xảy ra chuyện.
"Nói đi, lại có chuyện gì." Thường Nhuận Chi nhìn hai nha hoàn trước mặt.
Khi nàng xuất giá Diêu Hoàng và Ngụy Tử đều đi theo, bọn họ là nha hoàn hồi môn đích mẫu cho nàng, là tỳ nữ trong phủ An Viễn hầu. Diêu Hoàng là người trầm ổn lại thận trọng, giúp nàng quản lý đồ cưới; Ngụy Tử biết chút y lý, tính cách mạnh mẽ, đích mẫu biết tình tình nàng yếu đuối nên để Ngụy Tử theo hầu, đề phòng việc nàng bị bắt nạt.
Diêu Hoàng không lắm miệng, nhưng Ngụy Tử lại là người không thể để chuyện trong lòng, nghe Thường Nhuận Chi hỏi, tức giận nói: "Yến Quy viện đến truyền tin, nói là Mi di nương có hỉ mạch."
Thường Nhuận Chi nhíu mày.
Bây giờ Phương Sóc Chương chỉ mới hai mươi mốt tuổi, hai năm trước cưới vợ, nửa năm sau nạp Tô Nguyên Mi làm thiếp, trong nửa năm đó còn nhận thêm hai di nương, hậu viện có một thê ba thiếp.
Muốn có con nối dòng, cũng nên có rồi.
Tô Nguyên Mi là người được sủng ái nhất, nàng ta hoài thai là chuyện đương nhiên.
"Ừ." Thường Nhuận Chi gật đầu, đáp: "Phỏng chừng lão thái thái vô cùng cao hứng."
Ngụy Tử nói: "Chẳng qua chỉ là thứ..." Bất chợt nhớ ra Thường Nhuận Chi cũng là thứ xuất, nàng thức thời ngậm miệng lại.
Thường Nhuận Chi vịn tay Diêu Hoàng cười nói: “Chẳng phải các ngươi khuyên ta nên nghĩ thoáng ra sao? Chuyện này ta đã biết. Dùng cơm trước đi, ta đang rất đói.”
Diêu Hoàng và Ngụy Tử nhìn nhau, trong mắt đều có chút vui sướng, nhanh chóng căn dặn tiểu nha hoàn đến phòng bếp lấy bữa tối.
Thời gian chờ đợi có chút lâu, vì hạ nhân phòng bếp đều vội đến mức chân không chạm đất.
"Tại sao lại lâu như vậy?" Ngụy Tử bất mãn hỏi tiểu nha hoàn.
Tiểu nha hoàn ủ rũ nói: "Mụ mụ phòng bếp nói Mi di nương có thai, một lát muốn ăn cái này một lát lại muốn ăn cái kia, người trong bếp đều đang vội làm đồ ăn cho Mi di nương..."
Ngụy Tử giận dữ suýt chút nữa vứt đôi đũa chia thức ăn trong tay xuống đất.
Thường Nhuận Chi nói: "Được rồi, đừng dọa tiểu nha đầu này."
"Cô nương..." Diêu Hoàng u ám nhìn nàng.
"Ngày mai ta muốn về Hầu phủ một chuyến, ngươi phái người thông báo trước đi." Thường Nhuận Chi vừa dùng cơm, vừa nói, xem như cho hai nha hoàn này một đáp án.
Ngụy Tử lập tức vui vẻ hỏi: "Cuối cùng cô nương cũng nghĩ kĩ rồi, muốn đến chỗ thái thái cáo trạng?"
"Cáo trạng? Ta cần gì phải gây chuyện để đắc tội người ta, không cần dốc sức lấy lòng người khác." Nàng cười nói: "Trở về thương lượng với thái thái, ta muốn hòa ly."
Editor: Bộ Yến Tử - DĐLQĐ Truyện được đăng chính thức tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn ___________
Đại Ngụy khai quốc đã trăm năm, bây giờ truyền đến đời Nguyên Vũ đế, vừa vặn là đời thứ năm.
Các lão quý tộc khai quốc trải qua giằng co trăm năm, dùng phương thức kết thông gia, hình thành mạng lưới rắc rối khó gỡ, trên triều cơ hồ có thể cản tay hoàng đế.
Dù tâm tính Nguyên Vũ đế có nhân hậu tới đâu, cũng muốn thay đổi cục diện trước mắt.
Cho nên ông ta tổ chức “Tam phiên khai ân khoa” mấy lần, chọn dùng đệ tử hàn môn trong dân gian, ủy thác trọng dụng.
Đây cũng là lý do vì sao Phương Sóc Chương trúng tuyển tiến sĩ, còn chưa rèn luyện đã có thể đến Hộ bộ nhậm chức.
Đương nhiên, nhạc phụ hắn là An Viễn hầu cũng bỏ ra không ít công sức, nhưng lại bị hắn ta xem nhẹ.
Cái này là dựa vào hoàng ân, quan bào cộng thêm thân phận "Tân quý", đều là môn sinh thiên tử.
Nguyên Vũ đế hi vọng, trên triều có thể dùng người mình đề bạt, hắn ta sẽ cho ra chính kiến gì đó, trợ giúp ông ta đối kháng các thế lực của quan viên xuất thân từ đại gia tộc.
Dứt bỏ thế tộc và hoàng tộc, thế tộc và hoàng tộc vẫn tranh đấu không ngừng, bây giờ Đại Ngụy phát triển không ngừng, phồn vinh vô cùng. Hơn nữa các tộc dân Tây Vực ồn ào đến sinh sống, dân phong Đại Ngụy cởi mở, trói buộc với nữ tử không còn quá chặt như lúc trước, thậm chí nữ tử cũng có thể vào cung nhậm chức.
Cho nên khi nghe Thường Nhuận Chi nhắc tới chuyện "Hòa Ly", hai người không quá kinh ngạc, chỉ là có chút bất ngờ.
Với tính cách của Thường Nhuận Chi, có thể nói ra hai chữ "Hòa Ly" này, quả thực khiến các nàng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Dùng xong bữa tối, Thường Nhuận Chi định đi nghỉ ngơi.
Hôm nay tiếp nhận nhiều tin tức như vậy, nàng cần thời gian thích nghi.
Vừa rửa mặt xong, xõa tóc nằm xuống, liền nghe bên ngoài tiếng ồn ào.
Nàng cau mày, vén màn lên, đang muốn mở miệng, đã thấy Diêu Hoàng vội vã đi tới báo: "Cô nương, cô gia đến."
Trong lúc nhất thời, Thường Nhuận Chi có chút kinh ngạc.
Tô Nguyên Mi có thai, tại sao Phương Sóc Chương còn đến chỗ nàng?
Chẳng lẽ hắn ta còn nhớ, hôm nay là mồng một?
Trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng phản ứng không chậm. Thường Nhuận Chi nhanh chóng đứng dậy khoác thêm xiêm y, nghiên người đi đến cửa đón tiếp.
Nàng hơi cúi đầu, lắng nghe tiếng bước chân người đến, rất có lực.
Tiếng bước chân ngày càng gần, đầu tiên lọt vào tầm mắt là đôi ủng nam tử, đáy ủng còn dính một chút bùn tuyết, phía trên đôi ủng kia là trường bào nguyệt sắc.
Nam tử đứng trước mặt nàng, mùi vị lãnh lẽo bên ngoài xông thẳng vào mũi.
Nam nhân Đại Ngụy thích huân hương, lấy phẩm cấp cao thấp của "Hương" biểu đạt thân phận. Trước khi thi khoa cử, Phương Sóc Chương không có thói quen huân hương, nhưng sau khi nhậm chức lại dần dần học được cái gọi là “Lễ nghi thượng đẳng”.
Thường Nhuận Chi hít một hơi thật sâu, lui về sau một bước hành lễ: "Lão gia."
"Đứng lên đi." Phương Sóc Chương đáp lại một câu, tự mình bước vào.
Thanh âm nam tử thuần hậu dễ nghe, nhưng nếu không để ý sẽ không biết trong đó ẩn chứa thái độ làm người ta không mấy dễ chịu.
Thường Nhuận Chi tùy ý đứng phía sau, nhìn hắn ta ngồi xuống ghế, tiếp nhận ly trà Ngụy Tử đưa tới.
"Chuyện Mi Nhi có thai, ngươi nghe nói rồi chứ?" Phương Sóc Chương bưng ly trà lên uống một ngụm thì bỏ xuống, khẩu khí rất tùy ý như đó là chuyện phải làm: "Ngươi là chủ mẫu, quản lý chuyện trong phủ vốn là trách nhiệm của ngươi. Chỉ là mẫu thân vẫn còn, vướng bận hiếu đạo, không thể lấn lướt người. Bây giờ Mi Nhi có thai, mẫu thân càng để bụng, dù sao cũng là con nối dòng đầu tiên của Phương gia ta. Về sau sẽ là chỗ dựa của Mi Nhi..."
Phương Sóc Chương chậm rãi nói, suy nghĩ của Thường Nhuận Chi lại phiêu lãng nơi xa.
Nàng đứng hơi cúi đầu, nên có thể nhìn rất rõ dáng vẻ của hắn ta.
Quan điểm về cái đẹp của nam tử Đại Ngụy, chủ yếu là loại hình "Âm nhu". Trong đó, Phương Sóc Chương là nhân tài kiệt xuất.
Có thể dùng từ "Mi mục như họa" để hình dung một nam nhân, làm cho người ta cảm thấy nam nhân này hơn phân nửa là “Dịu dàng”, nhưng không thể phủ nhận, Phương Sóc Chương thật sự rất giống nữ tử.
Nếu không phải hầu kết nhô cao, chỉ sợ thật sự sẽ bị người ta nhận nhầm là nữ nhân.
Là một tiểu mĩ nhân...
Tuy rằng trong trí nhớ nàng đã biết dung mạo Phương Sóc Chương, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn có chút cảm thán.
Nguyên chủ có vị hôn phu còn đẹp hơn nàng, chẳng phải càng thêm tự ti sao?
Chẳng trách hôn phu nạp thiếp, ngay cả cái rắm nàng cũng không dám thả.
Lắc lắc đầu, vừa vặn nghe được câu cuối cùng của Phương Sóc Chương: "... Mặc kệ nam hay nữ, sẽ ghi tạc danh nghĩa của ngươi."
******* Editor: Bộ Yến Tử - DĐLQĐ *****
Thường Nhuận Chi nhíu chặt lông mày.
Đột nhiên, trong phòng trầm mặc hồi lâu.
Phương Sóc Chương nói xong, vốn tưởng rằng thê tử sẽ đáp một tiếng “Được” như thường ngày, chỉ có điều hôm nay đợi hồi lâu, nàng vẫn không lên tiếng.
Hắn ta không vui ngẩng đầu, thấy dáng vẻ ngơ ngác đó, càng không vui.
"Còn thất thần cái gì?"
Thường Nhuận Chi cũng không trả lời, chỉ lầm lũi nói: "Lão gia đã đến, ta cũng không cần phái người chuyển lời. Mấy ngày nay ta bệnh, đã lâu rồi không trở về hầu phủ. Ngày mai, ta muốn về đó một lát?"
Phương Sóc Chương nhíu mày.
Trong ấn tượng của hắn, cho tới tận bây giờ, thê tử sẽ không thể nào không chú ý lời hắn ta nói, càng không thể không trả lời lúc hắn hỏi.
Nàng phải về hầu phủ là ý gì? Biết tin Mi Nhi có thai, muốn về hầu phủ hỏi ý kiến mẫu thân?
Phương Sóc Chương nghĩ một lát, nói: "Không phải lễ cũng không phải tết, trở về hầu phủ làm gì?"
Thường Nhuận Chi bình thản trả lời: "Lão gia hiếu thuận, ta cũng nên noi theo mới đúng. Mặc dù ta đã xuất giá, nhưng tóm lại vẫn là nữ nhi hầu phủ, làm người không thể vong ơn phụ nghĩa. Đêm qua ta mộng thấy mẫu thân lo lắng khóc thút thít, cho nên quyết định trở về thăm một hai ngày."
Vừa thốt ra lời này, Phương Sóc Chương muốn phản bác cũng thấy không được tốt lắm.
Dù sao hắn ta vẫn luôn tự khoe khoang là "Đại hiếu tử", việc này không ai không biết.
Đó là chuyện sau khi hắn ta trúng tuyển tiến sĩ, tham gia Quỳnh Lâm yến, trong lòng vô cùng cao hứng, cảm thấy một thân khát vọng không nơi bộc lộ, thế là uống nhiều mấy chén, nên ngà ngà say.
Hắn ta không ngờ, Nguyên Vũ đế lại chú ý đến mình, triệu hắn đến ngự tiền.
Đương nhiên, Nguyên Vũ đế cũng hỏi tình hình trong nhà hắn ta, khi Phương Sóc Chương trở về, dựa vào tác dụng của rượu lắm miệng nói một câu: "Học sinh do quả phụ nuôi lớn, cuộc đời này trừ nguyện trung thành với thánh thượng, tâm nguyện lớn nhất là phụng dưỡng mẫu thân, vì lão nhân gia người cầu cáo mệnh."
Nguyên Vũ đế khen hắn ta "Có lòng hiếu thuận", thường xuyên nhắc hắn ta ở trước mặt bách quan.
Dù sao thông minh cũng tốt, lại được thánh thượng coi trọng, người trẻ tuổi, hiển nhiên tiền đồ vô lượng.
Lúc đó ở đây cũng có rất nhiều hoàng thân quốc thích, khó trách An Viễn hầu lại tóm được một tiểu tế vừa ý.
Phương Sóc Chương mấp máy miệng vài lần, cuối cùng cũng cảm thấy lời Thường Nhuận Chi có lý, tìm không ra lý do để phản bác, chỉ có thể hừ lạnh: "Thường ngày cũng không thấy ngươi hiếu thuận như vậy."
Từ trước đến nay, khi ở hầu phủ, Thường Nhuận Chi luôn luôn tự ti. Nếu gả được như ý, trở về hầu phủ sẽ không có chuyện gì. Nhưng hoàn cảnh của nàng bây giờ, tất nhiên không còn mặt mũi, sao còn nguyện ý trở về? Trách không được thường ngày không thấy nàng "Hiếu thuận".
Thường Nhuận Chi cũng không giận, phúc thân nói: "Đa tạ lão gia."
Phương Sóc Chương bị lời nói của nàng làm cho tức giận không thể trả lời.
Mi Nhi có thai, hắn ta được làm phụ thân, hôm nay vô cùng cao hứng. Tuy biết chính thê không coi đây là chuyện tốt gì, nhưng từ trước đến nay đều ngoan ngoãn không tranh giành, hắn ta cũng không để tâm khuyên giải.
Không nghĩ tới hôm nay nàng lại khác thường như vậy.
Chẳng lẽ trong lòng bất mãn chuyện Mi Nhi có thai?
Phương Sóc Chương nhất thời rùng mình.
Khi ở Yến Quy viện, Mi Nhi lo lắng lần này nàng có thai, thường nói những điều kiêng kị, lời lẽ đầy lo sợ bất an. Mẫu thân cũng có nói, đích thê là quý nữ thế gia, chỉ sợ không chấp nhận được chuyện thiếp thất có thai trước, nhất định sẽ giở trò.
Bình thường nhìn Thường thị có chút nhu nhược, ai biết được nàng có tận lực giấu giếm không để lộ ra ngoài, làm cho người ta thả lỏng tâm tư không phòng bị?
Nữ nhi thứ xuất thế gia, đúng là khẩu phật tâm xà, không thể tin được.
Trong lòng Phương Sóc Chương đã có cất nhắc, nói: "Trong khoảng thời gian này thân thể ngươi nhiều bệnh, trở về hầu phủ một hồi cũng tốt. Ta sẽ cho Hà mụ mụ theo ngươi về đó."
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm