Edit: Tử Liên Hoa 1612, Thiên Hạ Đại Nhân, Giáp Thị Thiên Thanh
Giới thiệu:
Nàng, Hạ Như Phong, con gái nuôi của gia tộc cổ võ Hoa Hạ, khi xuyên qua trở thành nữ nhi Nghiêm gia bị gạch bỏ họ Nghiêm, đuổi khỏi Thiên Lang quốc.
Ai có thể nghĩ tới, sau khi một tiểu thư yếu đuối không thể trở thành Triệu Hồi Sư bị hãm hại tới chết, đón nhận một linh hồn hoàn toàn mới tới từ Hoa Hạ.
Trong thành kia, Hạ gia tầm thường lại chính là nguyên nhân để nàng trở nên mạnh mẽ, dần dần tỏa sáng trong mắt mọi người trên đại lục...
Đan dược ngũ phẩm? Có tính là gì? Nàng hoàn toàn có thể coi là kẹo mà ăn.
Ngươi có Triệu Hồi Thú thất cấp? Thật ngại quá, Thánh Thú còn dẫn thuộc hạ đến chỗ nàng tìm nơi nương tựa.
Hối hận thì sao? Nhớ kỹ, trên đời này không có cách gì luyện chế thuốc hối hận.
Long có nghịch lân, kẻ dám chạm vào nhất định phải chết.
Thương tổn đến nàng, chết!
Thương tổn đến Hạ gia, sống không bằng chết!
Vì Hạ gia, nàng lấy phong thái mạnh nhất càn quét đại lục, những nơi bị tiêu diệt chó gà không tha, máu nhuộm mặt đất. Nàng dùng hành động nói với khắp đại lục này, dám chống đối với Hạ Như Phong nàng là phải nhận lấy lửa giận của nàng. Nếu vẫn cứ khư khư cố chấp, đừng trách nàng liều lĩnh trả thù!
Mà loại trả thù của nàng, chính là chết cũng không ngừng!
Hỏa Vân thành là một thành thị thuộc Lâm Phong quốc, bởi vì vị trí địa lý gần núi lửa, một năm bốn mùa ở nơi đây đều là mùa hè nóng bức, nhưng trong núi lửa mọc rất nhiều dược liệu nên luôn có vô số Dong Binh Đoàn qua lại.
Mà phía tây Hỏa Vân thành chính là Hạ gia.
Lúc này bên hồ Hạ gia, thiếu nữ biếng nhác nằm trên mặt đất, hay tay ôm gáy, đối mặt với ánh sáng mặt trời, trên mắt phủ hai mảnh lá cây xanh biếc, xuyên thấu qua lá cây trong suốt nhìn mặt trời buổi trưa, khóe miệng xinh đẹp xuất hiện vẻ châm biếm.
"Xuyên qua nha, không ngờ ta cũng gặp tình huống này, thôi thì coi như bắt đầu một lần nữa. Dù sao chẳng phải ở nơi nào cũng giống nhau sao?"
Đúng vậy, lúc này, linh hồn thiếu nữ chính là xuyên tới từ đất nước Hoa Hạ, đến đây suốt một tuần, nàng mới hoàn toàn thích ứng được thân phận mới.
Hạ gia ở Hỏa Vân thành là nhà mẹ đẻ của mẫu thân nàng, cũng là gia tộc ông ngoại nàng. Nơi đây có bốn nước lớn: Thương Lang quốc, Băng Tuyết quốc, Long Thiên quốc, Lâm Phong quốc, mà nàng vốn là tiểu thư Nghiêm gia của nước mạnh nhất - Thương Lang quốc. Bởi vì mẫu thân là thiếp nên nàng cũng không được cưng chiều, nhưng đối đãi cũng không quá kém, mãi tới năm gần mười tuổi không thể triệu hồi ra Triệu Hồi Thư, nàng bị Nghiêm gia đuổi khỏi gia tộc, xóa bỏ họ Nghiêm, may mắn có gia chủ Hạ gia Hạ Lâm Lạc nhận nuôi, nàng mới có thể sống đến hôm nay, thoáng cái đã qua năm năm.
Đại lục này tên là Linh Huyễn, là một thế giới nơi Triệu Hồi Sư và Linh Sư cùng tồn tại.
Triệu Hồi Sư có địa vị hết sức quan trọng ở đại lục, người có thể triệu hồi ra Triệu Hồi Thư đều giữ những địa vị quan trọng trên đại lục.
Bình thường, trước mười tuổi Triệu Hồi Sư đều có thể triệu hồi ra Triệu Hồi Thư, qua mười tuổi mà vẫn không triệu hồi được có nghĩa người đó vô duyên với công việc này.
Nếu không thể trở thành Triệu Hồi Sư thì chỉ có thể trở thành Linh Sư. Triệu Hồi Sư không cần tự mình chiến đấu mà dựa vào Triệu Hồi Thú, Linh Sư thì hoàn toàn ngược lại, nhưng căn bản là trên đại lục ai cũng có thể trở thành Linh Sư, bao gồm Triệu Hồi Sư, cho nên Linh Sư không quan trọng bằng Triệu Hồi Sư.
Linh Sư là dựa vào công pháp linh kỹ chiến đấu, khi hai người cấp bậc ngang nhau có linh kỹ cao cấp và linh kỹ cấp thấp chiến đấu, người có được linh kỹ cao cấp luôn luôn thắng, thậm chí linh kỹ cao cấp có thể chiến đấu vượt cấp, bởi vậy có thể biết tầm quan trọng của công pháp linh kỹ đối với Linh Sư.
Về cấp bậc linh kỹ, chia từ thấp đến cao làm bốn cấp: đồng, ngân, kim, chui giai, trong đó lại chia làm ba cấp: thấp, trung và cao. Linh kỹ nhiều nhất đại lục là đồng giai và ngân giai, chỉ có đệ tử của gia tộc lớn mới có kim giai, còn chui giai thì trong truyền thuyết mới có. Nói vậy có nghĩa là, một khi có người có được linh kỹ chui giai, chờ đợi hắn chính là toàn bộ cao thủ trên đại lục đuổi giết. Dù có là cường giả sống ẩn mình cũng không cưỡng lại được sự hấp dẫn của linh kỹ chui giai.
Mà phân chia cấp bậc công pháp cũng giống linh kỹ.
"Haiz!" Hạ Như Phong lấy lá cây trên mắt xuống, từ mặt đất nhảy lên, lại nhịn không được thở dài một cái. "Rõ ràng là một Linh Sĩ thất cấp, lại bị coi thành phế vật hoàn toàn không làm được gì, Triệu Hồi Sư thật sự quan trọng như vậy sao?"
Thiên phú của Linh Sĩ thất cấp rất bình thường, không khác phế vật là mấy, vậy nên khi ở Nghiêm gia mới bị đối xử như phế vật, trong lòng nàng cũng không biết phải làm sao.
"Phong Phong, ngươi ở trong này làm gì?"
Trong lúc nàng đang bất đắc dĩ, một cái đầu nhỏ nhô ra, chớp cặp mắt sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm.
Thiếu niên có một gương mặt đáng yêu nhưng lại bày ra vẻ nghiêm túc, có lẽ là vì chạy tới đây, trên mặt vẫn còn đỏ ửng, tuổi xem ra không lớn, ánh mắt lại chững chạc không hợp với độ tuổi khiến mỗi lần Hạ Như Phong nhìn thấy lại cảm giác trong cơ thể hắn có một linh hồn tới từ dị thế. Nhưng trải qua nhiều lần tìm hiểu, nàng đã bỏ qua nghi ngờ.
"Tiểu tử, ngươi nên gọi ta là biểu tỷ." Hạ Như Phong vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của hắn, giọng điệu hơi bất mãn.
"Hừ!" Thiếu niên hừ một tiếng, quay đầu thoát khỏi móng vuốt của nàng, ánh mắt cũng nhìn về nơi khác, chỉ có khuôn mặt càng đỏ hơn vừa rồi. "Ngươi chỉ lớn hơn ta hai tháng, ta không cần gọi ngươi là tỷ tỷ."
"Thiên đệ, lớn hơn hai tháng cũng là lớn, hơn nữa nhìn bộ dạng ngây thơ của ngươi, không biết còn tưởng ngươi chỉ có mười tuổi..." Bàn tay tinh tế mềm mại khẽ bóp, cảm giác bóng loáng dưới tay khiến cho Hạ Như Phong không khỏi than nhẹ một tiếng. Còn chưa Tẩy Xương Phạt Tủy mà da hắn đã tốt như vậy, sau này không phải càng tốt hơn sao?
Gương mặt ngây thơ của Hạ Thiên đỏ như sắp bật máu, dùng sức gạt tay Hạ Như Phong, hung hăng trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi mới ngây thơ, cả nhà ngươi đều ngây thơ!!!"
Nghe được lời nói hung hãn của Hạ Thiên, khóe miệng Hạ Như Phong run rẩy một chút, ngón tay cứng ngắc giữa không trung, sau đó chậm rãi buông xuống, lại ngồi xuống đất, phơi khuôn mặt còn hơi trẻ con dưới ánh mặt trời buổi trưa. Lúc này nàng bình thản nhởn nhơ, lộ ra hơi thở ngăn cách tất cả mọi người bên ngoài, có vẻ không cho ai đến gần.
Hạ Thiên nhìn mà ngây người, mặc dù khuôn mặt thiếu nữ mười lăm tuổi còn chút ngây thơ nhưng vẫn có thể tưởng tượng, sau khi nàng lớn lên sẽ khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại cỡ nào.
"Cái đó, Phong Phong, người Vân gia đến, ông nội muốn ngươi ở yên đây không được đi. Để cho ma nữ Vân gia kia gặp ngươi, không biết lại xảy ra chuyện gì..." Hạ Thiên nhớ tới nhiệm vụ này, cau mày nói, rõ ràng là đang lo lắng cho Hạ Như Phong.
"Vân gia? Là gia tộc của nữ nhân đánh ta bị thương một tuần trước sao?" Hạ Như Phong từ mặt đất đứng lên, vỗ vỗ tro bụi dính trên váy trắng, khóe môi cong lên, dùng giọng điệu ôn hoà nói: "Cứ trốn tránh mãi cũng không phải cách, dám làm ta bị thương, nhất định phải trả giá thật lớn. Hạ Như Phong ta không phải loại người thiện lương. Hạ Thiên, chúng ta đi."
Trong giọng nói tràn đầy kiên cường khiến Hạ Thiên có chút hoảng hốt, cảm thấy Hạ Như Phong yếu đuối đã thay đổi từ sau lần bị thương ấy, từng từ từng chữ nói ra đều để lộ mạnh mẽ kiên định trước nay chưa từng có.
Mắt thấy bóng dáng Hạ Như Phong càng ngày càng nhỏ, sắp biến mất sau rừng cây, Hạ Thiên vội vàng thu lại suy nghĩ, nhanh chóng đuổi theo.
Đã sửa bởi Tử Liên Hoa 1612 lúc T6 T08 31, 2018 6:02 am, lần sửa thứ 5.
Không khí trong phòng tiếp khách nghiêm túc khác thường, ngồi ở chủ vị là một lão giả tóc hoa râm, râu bạc như tuyết, bàn tay vuốt râu thô dày che kín vết chai, điều này chứng minh ông cũng là một Linh Sư thường xuyên chiến đấu, người đó chính là ông ngoại của Hạ Như Phong - gia chủ Hạ gia - Hạ Lâm Lạc.
"Hạ gia chủ, lời ta mới nói, ngươi nghĩ thế nào?" Ngồi ở ghế khách, nam tử trung niên uống một ngụm trà trong tay, lơ đãng nói: "Xem ra mấy năm nay Hạ gia thật sự xuống dốc rồi, ngay cả một ly trà ngon cũng không có."
Vốn Hạ gia, Hỏa gia và Vân gia là ba gia tộc lớn trong Hỏa Vân thành, nhưng mười hai năm trước, lão gia chủ Hạ gia gặp nạn ở núi lửa, Hạ gia thất bại hoàn toàn, tu vi của Hạ Lâm Lạc cũng trì trệ không tiến, cho nên hai nhà còn lại sớm gạt Hạ gia ra ngoài.
"Muốn chiếm đoạt Hạ gia chúng ta..." Khuôn mặt già nua của Hạ Lâm Lạc đầy lạnh lùng, lạnh giọng nói: "Ngươi, đừng mơ tưởng!!!"
"Hừ!" Bị từ chối thẳng, sắc mặt nam tử rất khó coi, trong mắt tràn đầy âm u nhìn Hạ Lâm Lạc, ngón tay gõ nhẹ trên bàn trà: "Hạ gia chủ, không nên từ chối nhanh như vậy thì hơn, nhập Hạ gia vào Vân gia có rất nhiều chỗ tốt, nếu không..."
Nam tử nheo mắt lại, một loại hơi thở nguy hiểm lặng yên chuyển động trong phòng.
"Nếu là Vân Tiên Lai nói câu này thì còn có một chút khí thế, về phần Vân Lâm ngươi, không uy hiếp được ta..." Hạ Lâm Lạc không thèm để ý lời uy hiếp của Vân Lâm, đúng như lời ông nói, nếu người đến là Vân Thiên thì còn có chút tác dụng, dù sao người đó đã trở thành Linh Tướng. Trong hai mươi năm qua dù tu vi của ông không tiến bộ nhưng vẫn mạnh hơn Vân Lâm cùng cấp, hơn nữa nơi này là Hạ gia, hắn có thể lấy được chỗ tốt sao?
"Lão già, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, để bản tiểu thư giáo huấn ngươi một chút."
Nghe vậy, thiếu nữ hồng y bên cạnh Vân Lâm từ chỗ ngồi đứng lên, roi đỏ như một con rắn vọt về phía Hạ Lâm Lạc.
"Hừ." Hạ Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, phất tay qua, một luồng ánh sáng màu đỏ đánh thẳng vào mặt thiếu nữ, thiếu nữ đã không kịp thu roi, chỉ có thể kinh hoảng trừng lớn mắt. Nhưng khi luồng ánh sáng tới thật gần, một bàn tay kéo thiếu nữ qua, tránh thoát công kích rào rạt.
Vân Lâm kéo cánh tay thiếu nữ, trên mặt mang đầy giận dữ: "Hạ gia chủ, ngươi đây là đang khai chiến với Vân gia chúng ta sao?"
"Người Hạ gia chúng ta, thà chết cũng không có khả năng khuất phục!" Hạ Lâm Lạc nắm chặt hai tay, vẻ mặt chợt sinh ra một chút hận ý, ma nữ Vân gia làm cháu ngoại ông bị thương, món nợ này ông còn chưa tính, bọn hắn còn dám tới Hạ gia.
Cho dù là muốn ông chết, cũng phải kéo vài kẻ Vân gia làm đệm lưng, muốn chiếm đoạt Hạ gia cũng không dễ dàng như vậy, nhất là trong hoàn cảnh Hạ gia và Vân gia lúc nào cũng như nước với lửa.
"Được, đủ độc ác." Vân Lâm giận quá hóa cười, chỉ là trong mắt xẹt qua vẻ tàn nhẫn. "Ta cho Hạ gia các ngươi một cơ hội, một tháng sau, Hạ gia và Vân gia sẽ để các đệ tử trực hệ trẻ tuổi ra chiến đấu, nếu Hạ gia thắng, ta sẽ bỏ qua các ngươi, nếu như thua, Hạ gia sẽ quy thuận Vân gia, như thế nào, dám nhận không?"
Lời cuối cùng mơ hồ còn xen lẫn khinh thường, Hạ gia sớm không bằng trước, trong đám thanh niên chỉ có đại thiếu gia Hạ gia Hạ Vân Ly là thiên phú không tệ, ba năm trước lúc rời khỏi gia tộc đã là Linh Sư ngũ cấp đỉnh phong. Nhưng mà hắn và phụ thân hắn vừa ra khỏi cửa chính là ba năm, ngay cả Hạ Lâm Lạc cũng không biết chính xác tin tức của bọn họ, trong một tháng chạy về kiểu gì?
"Thế nào, không chấp nhận? Đường đường gia chủ Hạ gia, lại là kẻ hèn nhát..." Vân Lâm khinh bỉ cong môi, mặc kệ thế nào chuyện này đối với Hạ gia cũng là bắt buộc, nhưng ông ta tiếp nhận khiêu chiến là tốt nhất, không cần người nào mà vẫn thanh toán được Hạ gia mới là mong muốn trong lòng hắn.
Trên mặt Hạ Lâm Lạc xanh mét, hai tay càng nắm chặt, đúng lúc ông đứng lên, một giọng nói thản nhiên từ ngoài cửa truyền vào.
"Vân gia thật đúng là oai phong!"
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng hỡ hững này còn êm tai hơn khúc nhạc xinh đẹp nhất thế gian. Lập tức thiếu nữ đi vào từ ngoài cửa, khuôn mặt nàng vẫn còn chút ngây thơ nhưng vẫn vô song như cũ, nàng thay quần đỏ, bỏ đi vẻ xa cách, ngược lại có vẻ lãnh khốc kiêu ngạo.
"Lời khiêu chiến này, ta nhận."
Sau khi ngừng lại một chút, lời nói thản nhiên bay bổng trong phòng, lại mang theo lựa chọn kiên định, chậm rãi đánh vào tâm trí mọi người.
"Phong Nhi!" Lúc đầu nhìn đến thiếu nữ, vẻ mặt Hạ Lâm Lạc thoáng dịu lại, sau đó nghe được lời của nàng, sắc mặt chợt biến đổi. "Phong Nhi, đừng làm càn, chuyện nơi này không liên quan tới con, con mau đi xuống."
Hạ Như Phong không nói gì, hơi hơi cười với Hạ Lâm Lạc, bàn về thực lực, nàng không bằng một số người Vân gia, nhưng bàn về âm mưu quỷ kế trên chiến trường, không có ai so được người trải qua hai kiếp như nàng. Hơn nữa nàng là con nuôi của cổ võ thế gia ở Hoa Hạ, tinh thông võ cổ Hoa Hạ, phối hợp sử dụng với linh lực, hoàn toàn có thể chiến thắng loại người như ma nữ Vân gia.
"Chẳng qua, Hạ gia thua phải quy thuận Vân gia, Vân gia thua lại không trả giá gì, không công bằng đối với Hạ gia!"
"Nếu Vân gia thua, về sau không bao giờ tìm Hạ gia gây phiền toái nữa." Trong mắt Vân Lâm lộ ra vẻ khinh thường, Hạ Vân Ly không ở Hạ gia, Hạ gia hoàn toàn không có khả năng có người vượt qua Vân gia.
Lắc lắc đầu, Hạ Như Phong vươn ngón tay cái, ngón cái vừa lật, đầu ngón tay hướng xuống dưới, tươi cười mang theo khinh bỉ: "Ngươi là gia chủ Vân gia, chẳng lẽ còn không hiểu nguyên tắc? Ta muốn không phải thứ đó, vật chất thực tế có hiểu hay không? Nghe nói Vân gia có một cây Hỏa Diễm Thảo tam giai, hình như có thể bán được không ít tiền."
Hỏa Diễm Thảo chỉ có thể sinh sản trong núi lửa, còn có một con Hỏa Diễm Thú bảo vệ, mang cỏ này đến phòng đấu giá có thể lấy được giá tốt, cũng khó trách Hạ Như Phong có suy nghĩ như vậy.
"Được, nếu ta thua, Hỏa Diễm Thảo sẽ thuộc về Hạ gia các ngươi." Vân Lâm cắn răng một cái, đáp ứng điều kiện này, dù sao bằng năng lực của Hạ Như Phong, hoàn toàn không có khả năng thắng trong cuộc đấu kia, đến lúc đó vẫn là Vân gia bọn hắn Hỏa Vân thành làm chủ.
"Đợi đã, ta..." Hạ Lâm Lạc vừa định mở miệng ngăn cản, Hạ Như Phong đã nhìn sang.
"Ông ngoại của con, không phải người hèn nhát."
Mặt trời nóng bỏng trên cao rọi vào trong phòng, chiếu sáng gương mặt còn chút ngây thơ của thiếu nữ, giọng nói của nàng vẫn thản nhiên lại lộ ra một chút kiên định, khiến cho Hạ Lâm Lạc lập tức yên tĩnh trở lại, ngẩn ngơ nhìn ánh sáng động lòng người trên mặt nàng, trong hốc mắt hiện ra nước mắt kích động.
Đúng rồi, nhận khiêu chiến, chính là vì chứng minh của ông ngoại con bé không phải một kẻ hèn nhát.
"Xem ra, cho con món đồ đó là thích hợp nhất. Phong Nhi, đi với ông một chút!"
Nếu cháu gái vì ông nguyện ý đi nhận khiêu chiến, như vậy ông vận dụng một chút quyền lợi gia chủ, giao vật đó cho nàng thì sao? Hơn nữa, ông tin tưởng, Phong Nhi có thể hoàn thành điều kiện tổ tông lưu lại.
Đã sửa bởi Tử Liên Hoa 1612 lúc T6 T08 31, 2018 6:05 am, lần sửa thứ 4.
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm