“Nương, rốt cuộc chúng ta cũng vào đến Phượng thành.” Bách Hợp hơi đạp gót sen, gương mặt tuyệt mỹ thuần khiết đầy ý cười, nàng nhẹ nhàng chạy bộ đến Xương Văn Đình ở phía sau, nhìn và nói: “Phượng thành này đầy quyền thế, chúng ta phải nịnh bợ phủ Thừa tướng thật tốt.”
Nhưng nàng tới nơi này còn có một nguyên nhân khác.
Hai năm trước nàng và phụ thân ngẫu nhiên đi ngang qua Phượng thành này, ở đây nàng bất ngờ gặp được một vị nam tử, tuy rằng nam tử đó không biết nàng nhưng nàng vĩnh viễn không quên được cảnh tượng hắn giết người.
Cường đại, yêu nghiệt, tuyệt đại phong hoa, mấy từ này đều không đủ để hình dung vị nam tử đó.
Dù cho nàng chỉ trốn sau cây nhìn trộm hắn nhưng chỉ liếc mắt một cái nàng lại vĩnh viễn không quên được, thế cho nên sau này nàng thường xuyên mơ thấy nam nhân kia, thậm chí mơ thấy cùng hắn ân ái triền miên, cho nên nàng mới thúc giục mẫu thân tới Phượng thành nương nhờ họ hàng, tất cả cũng là vì tìm kiếm tình nhân trong mộng của mình.
Mấy năm nay nàng nỗ lực khiến chính mình trông giống tiểu thư khuê các là vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương. Mà nàng tin tưởng nam nhân yêu nghiệt kia sớm muộn cũng sẽ thuộc về mình.
Trừ phi trên đời này còn có người ưu tú hơn nàng!
“Thật không biết phủ Thừa tướng giáo dục nữ nhi như thế nào.” Xương Văn Đình hừ lạnh một tiếng, khóe môi đầy ý khinh miệt: “Tiện nhân tên Vân Li kia thật đúng là không hiểu lễ nghĩa, vừa nhìn đã biết không có nương dạy dỗ, về sau nhất định gả không được, nếu so ả ta với Hợp nhi của ta thì đúng là làm bẩn Hợp Nhi, loại tiện nhân như thế sao phủ Thừa tướng lại để nàng ta ở lại? Hẳn là phải đuổi ra khỏi cửa mới đúng!”
Lúc này Xương Văn Đình nghiễm nhiên quên mất bà ta mới là khách tới ở nhờ phủ Thừa tướng.
“Mẫu thân đừng nói như vậy, cẩn thận tai vách mạch rừng, vạn nhất bị người ta nghe thấy chẳng phải sẽ liên lụy đến chúng ta sao?” Bách Hợp nhíu mày liễu, mẫu thân này của nàng có gì nói đó, tính cách lại đanh đá vô lý, cũng khó trách cha không thích bà.
Loại chuyện này để ở trong lòng thì tốt rồi, hà tất lại nói ra?
“Ta nói thì thế nào? Ngươi không thấy cảnh tượng vừa rồi sao? Lão phu nhân và Thừa tướng đều rất không thích tiện nhân này, dù nói ra cũng không ai trút giận giùm ả ta, loại tiện nhân này mà cũng xứng đâm người khác bị thương, nhưng sao thị vệ của Tứ hoàng tử lại cứu nàng ta?”
Hiển nhiên trước khi tới đây Xương Văn Đình đã điều tra tin tức có liên quan đến phủ Thừa tướng rồi nên tất nhiên cũng biết chuyện Vân Li rình coi Tứ hoàng tử rồi bị thị vệ đâm bị thương, nhưng bà ta lại không biết Vân Li lúc trước đã chết rồi, Vân Li hiện giờ chính là một u hồn đến từ dị thế.
“Tuy là như thế nhưng chúng ta vẫn chỉ là khách ở chỗ này, mẫu thân luôn mồm gọi Vân Li là tiện nhân, lão phu nhân và Thừa tướng nghe thấy sẽ có cảm tưởng gì?”
“Được được.” Xương Văn Đình không kiên nhẫn phất tay, chặn lời Bách Hợp lại, “Nương chỉ không quen nhìn tiện nhân kia giả bộ thanh cao, không phải nàng ta thích Tứ hoàng tử sao? Không bằng coi đi quyến rũ Tứ hoàng tử đi, với dung mạo của con muốn làm trắc phi đều không thành vấn đề.”
“Nương!” Khuôn mặt xinh đẹp của Bách Hợp biến sắc, nào có mẫu thân nào kêu nữ nhi của mình đi quyến rũ nam nhân? Tuy rằng Tứ hoàng tử có danh hiệu đệ nhất mỹ nam của Phượng Tường quốc, diendallequydonn nhưng nếu so với nam nhân nàng gặp hai năm trước thì còn kém quá xa.
“Việc này cứ như vậy đi, nếu con leo lên giường Tứ hoàng tử thì sẽ có lợi cho tương lai chúng ta, làm nữ tử thì nên trả giá vì gia tộc mình, tuyệt đối không có quyền nói chuyện yêu đương.”
Bách Hợp sửng sốt, không dám tin nhìn Xương Văn Đình, đây thật sự là mẫu thân ruột của nàng sao? Làm gì có mẫu thân nào nói chuyện với nữ nhi như vậy? Đây là vận mệnh của nàng sao?
Không, nàng không cam lòng, tương lai của nàng phải do nàng nắm lấy, ngoại trừ nam nhân kia, ai nàng cũng không gả, chỉ sợ là hắn chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của nàng……
Hậu viện Vân phủ, nữ tử ngửa mặt lên trời duỗi cái eo lười, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nhợt nhạt, đúng lúc này dưới nắng sớm yên tĩnh vang lên một âm thanh già nua: “Ha ha, tiểu nha đầu, hiện giờ trình độ dược thiện của ngươi càng ngày càng cao, thật đáng mừng.”
Vân Li nhướng mày, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, vẫn không thể khống chế được dị năng.”
“Ngươi không nên gấp gáp nhất thời, tiểu nha đầu, không tới mấy năm nữa ngươi sẽ có thể khống chế thành thạo dị năng, lúc đó thiên hạ sẽ để ngươi chơi đùa, ta thật chờ mong ngày đó.”
“Thương Lam tiền bối, ngươi muốn dùng cả đời để nói với ta những lời này sao?” Vân Li hơi cúi đầu, nhìn vật chứa hình hoa hồng đen, mỉm cười hỏi.
“Ta……” Thương Lam thở dài, giọng nói đầy vẻ bi thương vô tận: “Còn chưa tới lúc ta xuất hiện, tiểu nha đầu, một ngày nào đó ta sẽ ra ngoài gặp ngươi.”
Vân Li còn muốn nói gì đó nhưng lơ đãng thoáng nhìn thấy Vũ Nguyệt đang gấp gáp chạy về phía này, lời sắp ra khỏi miệng lại nuốt vào.
“Tiểu thư, tiểu thư……” Vũ Nguyệt nhanh chóng chạy đến trước mặt Vân Li, dùng sức thở hổn hển: “Tiểu thư, người biết không? Dị Tính Vương gia của Tử Nguyệt quốc đã tới Phượng Tường quốc rồi, là tới để cầu thân, bệ hạ kêu thiên kim tiểu thư của các đại phủ đều vào hoàng cung.”
“Vậy sao?” Vân Li nhướng mày, duỗi tay hái một chiếc lá xanh xuống, nhàn nhạt nói: “Chuyện này có liên quan gì tới ta?”
Nàng không hề có chút hứng thú với vị Dị Tính Vương gia này.
“Nhưng mà bệ hạ kêu tất cả thiên kim chưa hôn phối đều phải đến hoàng cung, nhưng phu nhân sớm đã đoán ra phủ Thừa tướng sẽ không để tiểu thư nổi bật, bởi vậy nên mới đưa vài món quần áo trang sức qua kêu nô tỳ trang điểm cho tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ có nghe được vài tin tức về vị Dị Tính Vương gia này, nghe nói chức vị của hắn là do hắn yêu cầu bệ hạ của Tử Nguyệt quốc phong tặng, như vậy có thể thấy được vị Vương gia này cường hãn thế nào, lại còn có dung mạo hơn cả thần tiên, a, tiểu thư, rốt cuộc người có nghe nô tỳ nói chuyện không vậy?”
“Hả?” Vân Li như vừa hoàn hồn lại từ cõi thần tiên, nghi hoặc nhìn Vũ Nguyệt thở phì phò: “Ngươi nói cái gì?”
“Tiểu thư!” Vũ Nguyệt chu miệng, nàng sớm biết những lời này tiểu thư sẽ không nghe lọt lỗ tai, nhưng nếu vị Vương gia thần bí kia trở thành vị hôn phu của tiểu thư, thâm tình ý hợp với tiểu thư thì có thể khiến đám cẩu nam nữ không biết xấu hổ kia tức chết rồi.
“Vừa rồi ngươi nói muốn vào hoàng cung sao? Một khi đã như vậy, đi xem thử thôi.”
Vừa dứt lời, Vân Li đã bước về phía trước, để lại Vũ Nguyệt ngơ ngác xuất thần: “Nhưng mà, phục sức phu nhân đưa……”
Hoàng cung, trong hoa viên, muôn hoa đua nhau khoe thắm, đám thiên kim tô son trét phấn, trang điểm hoa hòe lộng lẫy, giống như muốn trở nên nổi bật giữa hàng tram người, như bách hoa tranh nhau khoe sắc.
“Này, nữ tử kia là ai? Thiên kim nhà ai, sao ta chưa từng gặp qua?” Đột nhiên có người trông thấy thiếu nữ đứng ở bên cạnh Vân phu nhân, lập trức đáy mắt hiện lên vẻ ghen ghét, giống như hận không thể xé rách gương mặt thuần mỹ của nàng ta ra.
Chỉ thấy thiếu nữ hơi nâng cằm, dung nhan đầy ý cười, mỗi khi có người nhìn nàng là nàng đều mỉm cười thân thiện, nhưng mà bộ dáng giả dối này ngược lại khiến những người đó càng chán ghét hơn.
“Nàng ta sao? Ta biết, còn không phải là nữ nhi của biểu muội Vân phu nhân sao, tên là Bách Hợp gì đó?”
“Bách Hợp? Nàng ta thật sự coi mình là hoa Bách Hợp thuần khiết sao? Ha ha! Người tới nơi này đều không một ai có tâm tư đơn thuần.”
Nghe những người này châm chọc, Bách Hợp nhẹ nhàng nắm chặt tay đến trắng bệch như phấn, nàng ta xấu hổ hận không thể tìm một cái khe đất để chui vào, nàng đã sớm nói không muốn đến hoàng cung, đều do mẫu thân một hai bắt nàng tới đây, nếu không sao nàng lại bị vũ nhục như vậy?
“Đó là đại tiểu thư Vân Li của Vân gia đúng không?”
Vào lúc này có người phát hiện ra Vân Li đang im lặng không nói gì, nếu so với Bách Hợp cố làm ra vẻ thì rõ ràng nàng chân thật hơn nhiều, một bộ y phục trắng không hề trang điểm, trên đầu cài một cây trâm ngọc trai, đơn giản mà không mất khí chất.
“Người khác đều nói Vân gia đại tiểu thư Vân Li thay đổi dung mạo, ta còn chưa tin, hiện tại xem ra lời đồn không phải giả.”
“Hừ, dù thay đổi thì thế nào? Vịt con xấu xí vẫn không thành phượng hoàng được, chẳng lẽ nàng ta cũng muốn được Vương gia lựa chọn sao? Không cầm gương đi soi thử đức hạnh của nàng ta.”
Người nói lời này rõ ràng là ghen ghét.
“Không thể nói như vậy, nếu so với Bách Hợp gì đó kia thì Vân cô nương đúng thật là càng cao hơn một bậc.”
Những người này nói vậy khiến bàn tay đang nắm chặt của Bách Hợp siết lại, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, nàng cắn chặt hàm răng, đáy lòng toát lên cảm giác không cam lòng. Bách Hợp nàng tự nhận không bằng bất cứ kẻ nào, nhưng Vân Li có tư cách gì mà so sánh với nàng?
Chỉ là dù không cam lòng nhưng khuôn mặt vẫn đầy ý cười thuần mỹ, cất bước đi đến trước mặt Vân Li, dienxdanllequydoon thân thiết cầm tay nàng, nói: “Tỷ tỷ, những người này là bằng hữu của tỷ sao? Có phải nên giới thiệu với muội một chút không?”
Bách Hợp chớp đôi mắt, trong mắt lập loè ý chờ mong.
Tất cả mọi người dừng nói chuyện, ánh mắt nhìn hai người. Đồng thời, Lạc Dận cũng bất giác nhìn qua, lúc nhìn thấy Vân Li thì trong long đột nhiên nhảy dựng, khóe miệng đầy hương vị chua xót.
Vân Li khẽ cau mày, chợt nhếch khóe miệng lên, hất tay Bách Hợp ra, cầm lấy khăn lông Vũ Nguyệt đưa rồi lau tay.
“Tỷ tỷ, ngươi làm gì vậy?” Bách Hợp uất ức chu môi, biểu cảm hồn nhiên vô tội: “Ngươi chán ghét ta như vậy sao? Chúng ta là biểu tỷ muội, vì sao ngươi lại không muốn tiếp nhận ta? Là bởi vì biểu dì chiếm vị trí của mẫu thân ngươi sao?”
Lập tức đông đảo ánh mắt nhìn về phía Vân Li, đám nữ tử đều ôm tâm trạng xem kịch vui, nam tử thì trong mắt mang theo ý trách cứ, giống như cho rằng hành vi của nàng quá đáng.
Vân Li hơi mỉm cười, ánh mắt thanh lãnh liếc nhìn Bách Hợp, đáy mắt lập loè: “Ngươi cũng đã nói hiện giờ phu nhân phủ Thừa tướng là biểu dì của ngươi, vậy biểu tỷ của ngươi cũng chỉ có một, đó là Vân Nguyệt Thanh, không có bất cứ quan hệ gì với ta, huống chi, ngươi muốn đánh chủ ý gì lên đám người ở đây thì tự ngươi biết, đừng nghĩ tất cả mọi người đều ngu ngốc, cho rằng không ai biết mưu ma chước quỷ của ngươi.”
Vân Li quát lớn khiến mọi người gật đầu, bây giờ là thời khắc mấu chốt, nàng muốn đánh chủ ý gì lên đối thủ cạnh tranh đây? Hơn nữa các nàng cũng không nên kết giao với loại nữ nhân đê tiện này.
“Khụ khụ.”
Bỗng nhiên, hai tiếng ho khan từ phía sau vang lên.
Mọi người quay đầu lại nhìn thì liền thấy Minh Hoàng được thái giám cung nữ vây quanh đang đi về phía này, mà bên cạnh Minh Hoàng còn có một vị nam tử, chỉ thấy nam tử mặc hồng y như lửa, dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân, như yêu nghiệt tuyệt thế, môi đỏ đầy ý cười mê người, trong đôi mắt phượng cũng tràn đầy ý cười.
Là hắn!
Bách Hợp sửng sốt, chợt trong lòng đầy vẻ vui sướng, không sai, đây chính là nam tử nàng thương nhớ hai năm, không ngờ lại gặp ở chỗ này, chẳng lẽ đây là duyên phận của bọn họ?
Bách Hợp hơi ngẩng đầu liền nhìn thấy nam nhân yêu nghiệt đang đi về phía này, trong lòng vui vẻ, lúc hắn sắp tới gần nàng thì nàng lại bất giác đi lên phía trước, mặt tỏ vẻ xấu hổ: “Vị công tử này,……”
Nhưng nam tử lại không thèm liếc nhìn nàng một cái mà lại đi thẳng về phía Vân Li cách đó không xa……
Ngoại truyện: Chương 14 Cung Kính vào ở trong phủ thừa tướng
Edit: Susublue
“Sao lại là ngươi?” Vân Li ngẩn ra, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại rồi nhíu mày, hỏi.
Yêu nghiệt hơi nhếch khóe môi, nở nụ cười mị hoặc, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lệ của nữ tử trước mắt, ánh mắt đầy ý cười: “Thế nào, cảm thấy rất kinh hỉ sao?”
“Kinh hỉ? Ta thấy sắp thành kinh sợ thì có.” Vân Li bĩu môi, cái tên yêu nghiệt này đúng là tự luyến.
Dưới ánh mắt của mọi người, yêu nghiệt bước vài bước về phía trước, khóe miệng nở nụ cười mê người, đổi mắt phượng đầy ý cười nói: “Phải không? Thì ra ở trong lòng nàng ta lại có vị trí lớn như thế, nhìn thấy ta nàng lại còn bị kinh sợ.”
Vân Li lập tức nghẹn lời, làm ra vẻ như nàng chưa từng nói gì.
Lúc này, gương mặt Bách Hợp hết xanh lại trắng, rồi lại từ trắng chuyển thành xanh, thay đổi thất thường, sự ghen ghét trong ánh mắt nàng ta nhìn Vân Li như sắp phun trào ra ngoài, tia lửa lớn hừng hực gần như có thể đốt cháy nàng ta.
Vì sao, vì sao hắn không thèm liếc mắt nhìn mình một cái mà ngược lại chỉ nhìn thấy mỗi tiện nhân Vân Li kia? Tiện nhân đó có gì tốt chứ? Dù sao cũng chỉ là chỉ bình hoa mà thôi, nàng ta có tư cách gì mà so với mình?
Đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt lại, Bách Hợp bình ổn lửa giận trong ngực, điều chỉnh lại dung nhan rồi nở nụ cười thuần mỹ, chậm rãi đi về phía Vân Li: “Biểu tỷ, ngươi quen vị vương gia này sao?”
Vân Li nhăn mày lại, liếc nhìn Bách Hợp, lạnh giọng quát: “Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần nữa đây, ta không phải biểu tỷ của ngươi!”
Bách Hợp lại làm bộ như bị lời nói của Vân Li dọa sợ, mắt ngân ngấn hai dòng nước mắt, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau khóe mi, dienndafnleequydoon nhìn Vân Li đầy đáng thương: “Biểu…… Đại tiểu thư, ta biết sai rồi, xin ngươi đừng trách ta, chỉ vì ta không có tỷ muội làm bạn, nhìn thấy đại tiểu thư sẽ khó tránh khỏi cảm giác thân thiết, cho nên, cho nên mới vượt quá giới hạn, ta biết với thân phận của đại tiểu thư thì khinh thường ta là điều đương nhiên, về sau Bách Hợp sẽ ghi nhớ lời quở trách của đại tiểu thư, tuyệt đối không vượt quá giới hạn nữa.”
Bách Hợp vừa nói vừa nhỏ giọng nức nở, thật giống như Vân Li thật sự là loại thiên kim ác độc ỷ thế hiếp người.
“Hợp nhi.” Vân phu nhân trừng mắt nhìn Vân Li, bước nhanh đến bên cạnh Bách Hợp, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, an ủi nói, “Ngươi yên tâm, có ta ở đây, ta muốn xem thử kẻ nào có thể ức hiếp ngươi.”
Nói xong nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Vân Li đầy lửa giận: “Hợp nhi gọi ngươi một tiếng biểu tỷ là phúc khí của ngươi, đừng có không biết tốt xấu, ngươi cho rằng ngươi có tư cách gì để làm biểu tỷ của nàng? Dù để ngươi làm nha hoàn của nàng cũng là đã xem trọng ngươi rồi.”
Ai ngờ Vân phu nhân nói xong lời này sắc mặt Vân thừa tướng đột nhiên biến sắc.
Chỗ này hoàng cung, hắn vẫn là Dị Tính vương gia của nước khác được chiêu đãi, người thông minh đều có thể thấy được vị vương gia này quen biết Vân Li, vậy mà kẻ ngốc này lại nói ra những lời càn rỡ này!
Dù hắn không thích Vân Li nhưng ít nhất Vân Li là nữ nhi hắn, nữ nhi hắn mà ngay cả làm nha hoàn cho dân thường mà còn không đủ tư cách sao? Như vậy có khác gì nói phủ thừa tướng còn không bằng một gia đình bình thường đâu!
“Có một việc ta muốn sửa lại cho đúng.” Vân Li khoanh tay trước ngực, khóe miệng nở nụ cười nhạt, “Vừa rồi nàng ta nói nàng ta không có tỷ muội, vậy nói cách khác trong lòng nàng ta không đồng ý chuyện Vân Nguyệt Thanh là biểu tỷ, là ý này đúng không?”
Vân phu nhân đột nhiên sửng sốt, vừa rồi đúng là bà đã bỏ qua câu này. Theo lý mà nói Vân Nguyệt Thanh mới là biểu tỷ ruột của nàng ta, vậy nàng ta nói mình không có tỷ muội làm bạn là có ý gì?
“Biểu dì.” Bách Hợp kinh sợ, vội vàng nói: “Ta…… Ta chỉ vô tình.”
Nói xong lời này nàng ta lại cắn môi, chớp đôi mắt ngấn nước nhìn Vân phu nhân, Vân phu nhân nhăn mày lại, nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra, tuy bà ta biết nha đầu Bách Hợp này đơn thuần, không phải cố ý nói ra lời này nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.
Từ đầu đến cuối Cung Kính chỉ khoanh tay trước ngực, cười nhìn trò khôi hài này, nhưng mà ẩn trong đôi mắt phượng đầy ý cười kia lại lóe lên ánh sáng lạnh lẽo thấu xương, hắn thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía Vân Li, trong mắt đầy ý tán thưởng.
Không hổ là nữ nhân Cung Kính hắn nhìn trúng, thật là càng ngày càng không muốn thả nàng đi……
“Khụ khụ.” Hoàng đế ho khan hai tiếng, nghiêm khắc nhìn chung quanh rồi nhìn Cung Kính, “Kính vương gia, ngươi có chọn được vương phi giữa những nữ tử này này chưa?”
Mọi ánh mắt của những nữ nhân ở đây lập tức đổ dồn về phía dung nhan tuấn mỹ yêu nghiệt của hắn, ánh mắt đầy mong đợi.
Chỉ có Vân Li là nhịn không được lui về phía sau hai bước, không biết vì sao nàng lại có một dự cảm không tốt……
“Nàng muốn đi đâu?” Cung Kính duỗi tay bắt lấy Vân Li, môi lại cong lên lộ ý cười mê người, “Đúng là bổn vương đã nhìn trúng một nữ tử, tự ta có thể định đoạt việc có chiếm được lòng mỹ nhân hay không, cho nên trong khoảng thời gian này bổn vương tính vào ở trong phủ thừa tướng, không biết thừa tướng có ý kiến gì không?”
Dứt lời Cung Kính ngẩng đầu nhìn về phía Vân thừa tướng, tuy rằng đang hỏi ý kiến hắn nhưng giọng điệu lại đầy mạnh mẽ, vốn không cho phép hắn từ chối.
Huống chi đây cũng là chuyện tốt đối với phủ thừa tướng.
“Vương gia xin cứ tự nhiên.” Vân thừa tướng ôm quyền, ánh mắt hơi lóe sáng.
Nhưng lúc Cung Kính nói lời này đã khiến những nữ tử khác trợn mắt tức giận nhìn Vân Li, hận không thể đâm thủng mấy lỗ trên gương mặt tuyệt mỹ kia. So với bọn họ thì rõ ràng Bách Hợp vui sướng hẳn ra.
Nếu vương gia vào phủ thừa tướng ở thì không phải nghĩa là nàng cũng có cơ hội sao? Nàng tin tưởng chỉ cần vương gia hiểu nàng hơn thì nhất định sẽ vứt bỏ tiện nhân Vân Li này mà cưới nàng làm vương phi.
Hình như nghĩ đến cảnh tượng hai người bái đường nên khóe miệng Bách Hợp chậm rãi nhếch lên, nở một nụ cười……
“Tiểu thư, người ngươi muốn đã được đưa đến.”
Sau hoa viên, Vũ Nguyệt dẫn theo một thanh niên đến, thân hình thanh niên này gầy như thân trúc, khuôn mặt thanh tú, trên gương mặt còn có ý cười ngây ngô, bộ dáng nghiễm nhiên giống một nam hài, nhưng trong thân thể hắn lại ẩn chứa nội lực cường đại.
Cho nên Vân Li cũng không yên tâm khi để hắn làm việc ở Li Thiện đường.
“Ngươi tên là gì?” Vân Li hơi mỉm cười, ánh mắt thanh lãnh nhìn gương mặt hắn, nhàn nhạt hỏi.
Thanh niên xoa đầu, khuôn mặt thanh tú đầy ý cười ngây ngô: “Ngươi gọi ta là Thanh Hàn được rồi.”
“Thanh Hàn? Về sau ngươi ở lại bên người ta đi, được rồi, ngươi có thể lui xuống.”
“Dạ, tiểu thư.”
Thanh Hàn ôm quyền, xoay người muốn rời đi nhưng vào lúc này lại nhìn thấy Cung Kính đi đến nên hơi sửng sốt một chút, diẽnndafnllequydon tốc độ cung chủ đúng là rất nhanh, nhanh như vậy đã đến được bên cạnh chủ mẫu tương lai.
Xem ra không lâu nữa Ma cung sẽ có thêm một nữ chủ nhân.
“Nam nhân, ngươi tới đây làm gì?” Vân Li nhướng mày, ngẩng đầu nhìn nam tử đang đi tới, không kiên nhẫn hỏi.
Cung Kính dừng bước chân lại, khoanh tay trước ngực nói, khóe miệng nở nụ cười nhạt: “Nữ nhân, nàng thật đúng là vô tình, dù thế nào chúng ta cũng đã cùng chung chăn gối nhiều ngày như vậy, dù không phải phu thê, ít nhất cũng……”
“Nam nhân, ngươi có tin ta lập tức khiến ngươi không thể mở miệng được nữa không!” Vân Li hơi híp mắt, ánh mắt có ý uy hiếp.
Cùng chung chăn gối? Vũ Nguyệt kinh ngạc há to miệng, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Vân Li nên lại vội vàng ngậm miệng lại, vươn hai tay che lỗ tai lại, vừa rồi nàng không nghe thấy gì hết……
“Nữ nhân, nếu nàng muốn làm ta ngậm miệng thì có một cách rất đơn giản, có muốn thử hay không?” Cung Kính cười cực kỳ yêu nghiệt, đáy mắt lập loè ánh sáng âm hiểm, dần dần bước tới gần Vân Li.
Vân Li sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại: “Cái gì?”
“Chính là như vậy……”
Cung Kính cười mị hoặc, duỗi bàn tay ra, mạnh mẽ kéo Vân Li vào trong ngực, cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mà hắn đã thèm nhỏ dãi từ lâu, Vân Li lập tức đen mặt đi.
Nàng vừa định vận dụng dị năng rời đi nhưng lại phát hiện sức mạnh trong cơ thể bị khống chế, không thể sử dụng dị năng.
Nếu không thể vận dụng dị năng thì cũng chỉ có thể sử dụng cách khác……
Ánh mắt Vân Li hơi trầm xuống, nâng chân lên hung hăng đá về phía hạ thân của Cung Kính, một tiếng phịch trầm đục vang lên, Cung Kính buông lỏng tay ra, khuôn mặt tuấn tú xanh mét nhìn Vân Li, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nữ nhân, nàng đủ tàn nhẫn!”
Nếu là người bình thường chịu một cước này của nàng đã sớm bị đoạn tử tuyệt tôn rồi!
“Vũ Nguyệt, chúng ta đi.”
Cuối cùng Vân Li cũng không thèm liếc nhìn Cung Kính một cái mà liền đi ra khỏi hậu viện với Vũ Nguyệt.
Cung Kính nhìn chăm chú bóng lưng nữ tử đã đi xa rồi hơi nheo mắt lại, xem ra là hắn là quá nóng vội, ai kêu hiện tại càng ngày nàng càng ưu tú, vẫn là nàng của trước kia tương đối an toàn hơn, ít nhất không ai nhìn trộm.
Mặc kệ như thế nào thì hình như lần này đã thật sự chọc giận nàng rồi, cần phải nghĩ các cứu vãn……
Nhưng mà Cung Kính đã đoán sai, Vân Li không tức giận, nàng chỉ trầm tư vì sao vừa rồi không thể điều động được sức mạnh, mặc dù nàng không thể khống chế tốt được dị năng nhưng cũng không tới mức này.
Cảm giác vừa rồi thật giống như có một luồng sức mạnh nào đè nén gân cốt nàng.
Cái tên yêu nghiệt này rốt cuộc là ai!
“Thương Lam tiền bối, ngươi có biết tin tức về hắn không?”
Vào phòng, Vân Li ngồi xuống rồi nhăn mày lại, nàng cảm thấy Cung Kính không giống người, hình như không giống với nàng, không thể dung hợp với thế giới này.
“Huyền khí” Thương lão than nhẹ một tiếng, giọng nói có chút nghi hoặc, “Trong cơ thể hắn có huyền khí, đây là một loại sức mạnh không thuộc về thế giới này, dù thế nào ta cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại có người của Huyền Vũ đại lục.”
“Huyền Vũ đại lục?”
Đó là nơi nào?
“Thế giới này được tạo thành từ rất nhiều mảnh đại lục, Huyền Vũ đại lục chính là đại lục có nhiều vùng lãnh thổ nhất, nhưng ngươi không liên quan gì đến đại lục đó, bởi vậy tạm thời không cần biết những thứ này, mặt khác ta thấy hình như tiểu tử tên Cung Kính kia rất hứng thú với ngươi.”
Vân Li hơi nhún vai, mỉm cười không cho là đúng, nàng không có hứng thú với yêu nghiệt này, mà nàng xuyên đến nơi này lâu như vậy rồi vẫn không biết hiện tại Kính đang ở đâu……
Lúc này bên trong phòng dành cho khách.
Bách Hợp rót một ly trà, đưa tới bên cạnh Xương Văn Đình rồi ngồi trước mặt bà ta, nhẹ nhàng nắm tay, trên dung nhan xinh đẹp có vẻ không cam lòng: “Mẫu thân, ta thật sự rất không cam lòng, không cam lòng bại bởi tiện nhân Vân Li kia cho nên ta nhất định phải có được tâm của vương gia, đến lúc đó nàng ta nhất định sẽ đau khổ đến chết đi sống lại!”
Nàng cười lạnh, trong mắt đầy vẻ quyết tâm nhất định phải đạt được.
“Nữ nhi của mẫu thân là ưu tú nhất, ta tin tưởng với tư sắc và năng lực của ngươi thì nhất định có thể có được tâm vương gia, Vân Li còn không có tư cách so với ngươi, cũng so không lại ngươi!” Xương Văn Đình đắc ý nâng cằm, ở trong mắt bà ta bất cứ nữ tử nào trên đời này cũng đều thua kém nữ nhi mình.
Chỉ cần Hợp nhi dùng sắc dụ thì có nam nhân nào có thể chống cự được sức quyến rũ của nàng?
Bóng đêm như nước, dưới bầu trời đêm yên tĩnh, nam tử chắp tay sau lưng nhìn chăm chú không trung giữa màn đêm, khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt không còn ý cười dụ hoặc động lòng người như khi đối mặt với Vân Li nữa mà cả người hắn đều bao phủ một cảm giác lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, tiếng đàn duyên dáng từ từ vang lên, trong tiếng đàn này có ký thác sự tưởng niệm và thâm tình nhưng lại làm nam tử chán ghét nhíu mày, những năm gần đây hắn thấy những màn kịch như vậy rất nhiều, vẫn là Li nhi của hắn chân thật nhất.
Nghĩ đến khuôn mặt thanh lệ kia Cung Kính lại nhếch khóe môi, trong đôi mắt phượng mị hoặc hàm chứa ý cười dịu dàng.
“Vương gia.” Một giọng nói thẹn thùng vang lên từ phía trước buộc Cung Kính phải thoát ra khỏi ý nghĩ đó và hồi thần lại.
Tay Bách Hợp ôm một cây đàn cổ, bước chân chạy chậm đến trước mặt hắn ưu nhã như hoa sen, hơi hơi nhún gối thể hiện lễ tiết của cung đình, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp đảo qua khuôn mặt tuấn mỹ của Cung Kính, rồi đỏ mặt, mắt hàm chứa ý thẹn thùng nói: “Tiểu nữ thỉnh an vương gia.”
Lúc này vẻ mê ly trong ánh mắt Bách Hợp nhìn Cung Kính rất rõ ràng, trong đầu không ngừng nghĩ đến bộ dạng ân ái triền miên của mình với nam nhân tuấn mỹ như này, nếu có thể trở thành phi của hắn thì cả đời này nàng ta đã đủ thỏa mãn rồi.
Hơn nữa vừa rồi nàng ta còn nhìn thấy Kính vương gia cười, nhất định là bị mê mẩn khi nghe tiếng đàn của nàng ta, điều này càng làm cho lòng tin của nàng ta lớn hơn.
“Vương gia cảm thấy tiếng đàn vừa rồi của tiểu nữ thế nào? Mong vương gia chỉ giáo, tiểu nữ cảm kích không thôi.”
Cung Kính không kiên nhẫn nhíu mày, ánh mắt âm lãnh yêu dã liếc qua thiếu nữ đang xấu hổ cúi đầu trước mặt, diễndafnlequydon khóe miệng nhếch lên một ý cười lạnh, hỏi: “Ngươi là ai?”
Thấy Cung Kính hỏi mình, trong lòng Bách Hợp vui vẻ nhưng lại không thể hiện gì ra ngoài mặt.
“Bẩm vương gia, tiểu nữ là biểu tiểu thư phủ thừa tướng, biểu muội của Vân Li, tuy rằng biểu tỷ Vân Li ghét bỏ ta thân phận thấp kém, không muốn thừa nhận biểu muội này……” Hốc mắt Bách Hợp đỏ lên, hai tròng mắt ngân ngấn nước mắt vì uất ức, cứ giống như Vân Li thật sự là người xấu không nhận người thân vậy.
Nếu là người bình thường thì có lẽ sẽ cho rằng Vân Li mắt cao hơn đầu, không để những người bà con nghèo hèn vào mắt. Nhưng Cung Kính là ai? Bách Hợp nói như vậy sẽ chỉ làm hắn càng thêm chán ghét.
Mày liễu của Cung Kính hơi nhíu lại, đôi mắt phượng đầy sự lạnh lẽo, nữ nhân này mới tới ngày đầu tiên mà đã dám trắng trợn ức hiếp Li nhi, bây giờ còn dám đổi trắng thay đen, nàng ta đúng là quá coi trọng mình rồi!
“Có phải ngươi muốn trở thành vương phi của bổn vương không?” Khóe miệng Cung Kính nhếch lên, ý cười trên gương mặt đầy hàm ý mơ hồ.
Vương gia hỏi câu này chẳng lẽ là……
Ánh mắt Bách Hợp lập tức có chút kích động nhưng lại bị nàng ta nhanh chóng đè xuống, lúc này biểu cảm vẫn thuần khiết như một đóa hoa bách hợp như cũ, mặt đỏ nhìn Cung Kính: “Vương gia, người hiểu lầm ý của tiểu nữ rồi, dù cho hai năm trước tiểu nữ vô ý diện kiến được vương gia, cũng đau khổ nhớ nhung vương gia hai năm, nhưng tiểu nữ chỉ cần có thể nhìn thấy vương gia là đủ rồi, không có ý muốn xa vời khác, lại càng không có ý dòm ngó địa vị vương phi, vị trí này biểu tỷ Vân Li thích hợp hơn, tiểu nữ không muốn biểu tỷ hiểu lầm tiểu nữ.”
Trong lời nói của nàng ta chẳng những thể hiện mình không tranh chấp với người khác, có bản tính vô dục vô cầu lại còn có ý nói cho Cung Kính biết Vân Li là một nữ nhân ghen tị, vô tình vô nghĩa, chỉ cần là nam nhân thì đều biết nên lựa chọn thế nào vào lúc này.
“Nhìn thấy bổn vương?” Cung Kính đột nhiên nở nụ cười, nụ cười của hắn đầy ý lạnh lẽo, “Như vậy sẽ chỉ làm bổn vương cảm thấy ghê tởm, ngươi vẫn nên thu hồi ý nghĩ không an phận trong lòng lại đi! Nếu còn dám liếc mắt nhìn bổn vương một cái thì bổn vương không ngại huỷ hoại ngươi!”
Thân thể mềm mại đột nhiên run lên, Bách Hợp kinh ngạc ngẩng đầu, nhu nhược đáng thương nhìn nam nhân mặt mày tuấn mỹ vô tình phía trước, cắn môi, nói: “Vương gia, tiểu nữ làm sai cái gì mà ngay cả mong muốn này người cũng không muốn thành toàn cho tiểu nữ?”
“Vậy ngươi nói xem dựa vào cái gì muốn bổn vương thành toàn cho ngươi?”
Đôi bàn tay trắng như phấn hơi căng thẳng, Bách Hợp cúi đầu, hốc mắt ngập nước mắt không ngừng đảo quanh, nàng ta đúng thật là không có tư cách yêu cầu cái gì, nhưng vừa rồi rõ ràng không khí tốt như vậy, vì sao đột nhiên lại thay đổi.
Nếu Cung Kính nghe thấy lời này thì tất nhiên sẽ khịt mũi coi thường, hắn không cảm thấy không khí vừa rồi có chỗ nào tốt đẹp, sở dĩ hắn nói nhiều như vậy hoàn toàn là vì nói dùm Vân Li, huống chi sao hắn lại không biết suy nghĩ của Bách Hợp chứ?
Cưới loại nữ nhân này làm thê thì hắn thà bị tước họ Cung.
Mà thế gian này ngoại trừ Li nhi thì nữ nhân khác đều không xứng trở thành thê tử của Cung Kính hắn!
“Vương gia, ta……” Bách Hợp ngẩng đầu lên rồi bỗng nhiên nàng ta trông thấy trong ánh mắt của nam nhân thanh lệ trước mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn, nhất định là ả ta, là ả hạ dược mê hồn cho vương gia nên vương gia vừa rồi mới ngó lơ những người khác.
Chỉ cần ả ta mất đi trong sạch thì vương gia sẽ không liếc mắt nhìn tiện nhân này thêm lần nào nữa, lúc đó sẽ có thể nhìn thẳng vào nàng.
“Cút!” Đôi mắt âm trầm của Cung Kính liếc qua gương mặt tái nhợt của Bách Hợp, “Nếu ngươi còn xuất hiện trước mặt bổn vương thì bổn vương không ngại đưa ngươi đi gặp diêm vương ngay bây giờ!”
Giọng nam tử âm trầm khí phách khiến Bách Hợp không khỏi run rẩy.
“Vương gia, tiểu nữ cáo từ.” Bách Hợp nắm chặt nắm tay, thấp giọng nói.
Nói xong lời này thì ánh mắt nàng ta hiện lên vẻ tàn nhẫn, xoay người rời khỏi nơi này.
Ánh trăng tiêu sái chiếu xuống, một ánh sáng rực rỡ nhẹ nhàng xuyên qua người nam tử, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng giữa không trung, môi đỏ khẽ nhếch, khuôn mặt yêu nghiệt có chút ý cười mị hoặc làm xiêu lòng người.
Nhất tiếu khuynh thành, dù sao cũng chỉ như thế.
“Nữ nhân, xem kịch đủ chưa?”
Giọng của hắn rất mị hoặc và êm tai, bất giác khiến người ta trầm luân thật sâu.
Dưới bóng đêm, Vân Li chậm rãi đi đến, đôi mắt như ánh trăng thanh lãnh, trên gương mặt tuyệt sắc có ý cười nhạt “Nam nhân, có mỹ nhân nhào vào trong ngực ngươi mà ngươi cũng có thể cự tuyệt sao?”
Nhìn vẻ hài hước trong mắt nàng, dienxxdannfleequydon ý cười ở khóe miệng Cung Kính càng sâu: “Ở trong mắt ta dù là mỹ nhân gì cũng không bằng một góc của Li nhi.”
Vân Li nhướng mày, mắt chuyển hướng về phía Cung Kính: “Ta có từng nói với ngươi chưa, ta không có hứng thú với ngươi.”
“Nhưng ta có hứng thú với nàng.” Cung Kính xoay người đi đến bên cạnh Vân Li, hai tay chống vào cây đại thụ, giam cầm nàng ở trước thân cây, cười khuynh thành, “Hôm nay đúng là ta có hơi nóng vội, nếu nàng tức giận thì cùng lắm sau này khi chúng ta kết thành phu thê ta dưới nàng trên, được không? Vì Li nhi, ta chịu thiệt một chút.”
Vân Li đánh giá Cung Kính từ trên xuống dưới, đáy mắt có chút ý khinh thường: “ Là ta sợ ngươi không được.”
Dung nhan tuấn mỹ trầm xuống, Cung Kính nhìn chằm chằm Vân Li đầy nguy hiểm, không khỏi nở nụ cười: “Điều nam nhân kiêng kị nhất là nữ nhân nói hắn không được, nếu nàng không tin năng lực của ta thì đêm nay ta có thể chứng minh cho nàng xem thử rốt cuộc ta có được hay không!”
Nói xong lời này hắn nghiêng sát về phía Vân Li hơn, môi đỏ thở ra hơi nóng cháy bỏng, trong đôi mắt phượng hàm chứa ánh sáng nguy hiểm.
Hắn lại uy hiếp nàng?
Vân Li nhướng nhẹ chân mày, nắm lấy vạt áo của Cung Kính, vốn dĩ nàng muốn kéo Cung Kính tới trước mặt hung hăng dạy dỗ một trận nhưng ai ngờ nàng mới vừa kéo lấy xiêm y của hắn thì một tiếng xoẹt vang lên, vải dệt trước ngực bị nàng xé rách.
Da thịt trắng nõn lập tức lộ ra dưới ánh trăng.
Cung Kính cúi đầu nhìn da thịt trước ngực mình không gì che đậy, khóe miệng nở nụ cười đầy hàm ý: “Nữ nhân, nàng như vậy là chờ không kịp muốn chứng kiến năng lực của ta sao? Nếu đã như vậy thì sao ta có thể không thỏa mãn nàng?”
Ánh mắt Vân Li lạnh lùng, nàng đè nén xúc động muốn đánh cho yêu nghiệt này một trận tơi bời, ánh mắt đánh giá hắn không chút kiêng nể gì, khóe miệng mỉm cười sờ soạng ngực hắn: “Mỹ nhân, nhìn làn da ngươi giống nữ nhân như vậy cũng liền chứng tỏ được phía dưới của ngươi không được.”
Nói xong lời này nàng liền đẩy Cung Kính ra, đi về hậu viện dưới ánh trăng.
Nhìn chăm chú bóng người nữ tử rời đi, dung nhan tuấn mỹ của Cung Kính đen như đáy nồi, đột nhiên hắn cười khẽ, nụ cười mị hoặc động lòng người: “Nữ nhân, sớm muộn gì cũng có một ngày ta khiến nàng biết ta có được hay không!”
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Vân Li liền dẫn theo Vũ Nguyệt và Tuyết Nguyệt rời khỏi phủ thừa tướng, mấy ngày nay nàng không cần ở trèo tường nữa mà quang minh chính đại đi ra từ cửa lớn, Thanh Hàn đã sớm chờ ở bên ngoài, khi nhìn thấy Vân Li cất bước đi ra thì sáng mắt lên.
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta đến Li Thiện đường thị sát sao?”
Thật ra so với cách gọi tiểu thư này thì Thanh Hàn càng muốn gọi nàng là phu nhân hơn, không biết khi nào cung chủ mới có thể mang mỹ nhân về, đến lúc đó trong ma cung sẽ không chỉ có mỗi nam nhân.
Vân Li nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, đi thôi, đến Li Thiện đường.”
“Đúng rồi, tiểu thư, gần đây có hai người dò la tin tức của người, nhưng không phải điều tra đại tiểu thư phủ thừa tướng mà là chủ nhân thần bí đứng sau lưng Li Thiện đường.”
“Ai?”
“Một tên là người của ngũ hoàng tử Lạc Phong Nguyệt, tên còn lại thì thân phận không rõ……”
“Lạc Phong Nguyệt?” Vân Li không nhịn được nhíu mày: “Được, ta đã biết, Thanh Hàn, ta sẽ không hỏi đến chuyện của ngươi nhưng ngươi cũng đừng phản bội ta, nếu không hậu quả ngươi gánh vác không nổi đâu.”
Con ngươi Vân Li hơi híp lại, hàn ý lạnh lẽo tỏa ra từ mắt nàng.
Cơ thể Thanh Hàn hơi run lên, vội vàng ôm quyền, nói: “Thanh Hàn thừa nhận tiến vào Li Thiện đường là có mục đích, nhưng xin tiểu thư yên tâm, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với người.”
Nếu không cung chủ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn……
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Vân Li nhẹ nhàng gật đầu, cất bước đi ra khỏi phủ thừa tướng trước.
“Nữ tử kia là ai? Trưởng thành thật là xinh đẹp.”
“Không biết, chưa từng gặp qua, nhưng nhìn không giống khuê tú nhà ai.”
Lúc này trên đường phố Phượng thành có một nữ tử mặc thanh y đi qua dưới ánh mắt kinh diễm tán thưởng của mọi người.
Dung mạo nữ tử này tuyệt mỹ, ngũ quan vô cùng tinh xảo, đôi mắt đen loá mắt giống như sao trời, bên hông treo một thanh bội kiếm, nữ tử tuyệt mỹ như thế thật đúng là hiếm thấy trên thế gian.
“Đến đây cũng lâu như vậy rồi, cũng không biết đệ đệ đang ở đâu nữa.” Ngón tay nàng chạm nhẹ đôi môi đỏ, chớp đôi mắt, dienndanllequysdon khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nhợt nhạt, “Phụ thân cũng thật nhẫn tâm, lại có thể ném tiểu Kính nhi đến cái nơi như này, ha ha, không biết sau khi rời khỏi mẫu thân thì tiểu Kính nhi sẽ thế nào, nhưng nếu là đại ca thì đã sớm muốn bầm thây phụ thân ra thành vạn đoạn rồi.”
“Tiểu Kính nhi rời đi cũng nhiều năm rồi, thật là có hơi nhớ hắn, chỉ đáng tiếc phần lớn thực lực lúc trước đều bị phong ấn lại, bằng không chúng ta giáng lâm xuống nơi này có lẽ nơi này sẽ sụp đổ mất, nếu không phải vậy ta sẽ tìm được hắn rất nhanh.”
Nghĩ vậy nữ tử uể oải cúi đầu, không có thực lực ở Thần Chi đại lục, muốn tìm một người thật đúng là không dễ dàng.
“A, không ngờ hôm nay lại may mắn như vậy, có thể gặp được một mỹ nhân, mỹ nhân, ngươi đứng một mình ở đây làm gì? Muốn về nhà với ca ca không.”
Đột nhiên, một giọng nói đáng khinh vang lên từ phía trước khiến cho nữ tử dừng bước lại.
Mày Cung Nguyên Ảnh hơi nhíu lại, trong mắt đầy ý cười, không ngờ vừa tới Phượng thành đã có người tới gây phiền toái, thật sự coi nàng như nữ tử bình thường mà ức hiếp sao?
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm