Kiếp trước nàng bị đem đi làm vật thí nghiệm, ngoài cha ra, giết sạch tất cả, kể cả chính nàng.
Mở mắt lần nữa, nàng đã đến một thế giới xa lạ
Gia tộc xuống dốc, Tiểu thư Vân gia bị hại mất mạng chính là thân phận mới của nàng kiếp này.
Phụ thân và huynh trưởng, người bảo vệ nàng như sinh mạng của mình đã lần nữa trở thành động lực sống của nàng.
Gia nghiệp lớn lụi tàn lại bị người khác nhòm ngó, cũng mang đến họa sát thân
Nếu nàng đã trở thành Vân Phong, người khác đừng hòng động đến một phần của Vân gia!
Kẻ đoạt tài sản Vân gia, bồi trả lại gấp năm lần!
Kẻ mưu đồ hãm hại người của Vân gia, hoàn trả lại gấp mười lần!
Như thế còn dám động đến người của Vân gia??, chắc chắn nàng sẽ dốc toàn lực, đến chết cũng không ngừng!
Cho nên, nàng quyết định đứng lên không chút do dự! Từ đó về sau, trên đại lục bớt đi một kẻ vô dụng, tăng thêm một thiên tài tuyệt thế!
Chiến sĩ rất khó thăng cấp à? Xin lỗi nhé, ta có được bí bảo luyện thể, ba ngày nhảy lên hai cấp đấy.
Ma pháp sư lợi hại lắm à? Xin lỗi, ta chẳng thấy lạ. Nàng cảm nhận được nguyên tố ngũ hệ (năm loại), ma pháp sư toàn hệ lặng lẽ sinh ra.
Triệu hồi sư hiếm thật à? Xin lỗi, ta chính là triệu hồi sư ngàn năm mới gặp, lại còn là ngũ hệ, ma thú gì đó chỉ là chuyện nhỏ, còn có một nhục cầu (nắm thịt) huyễn thú hình như là cấp vạn năm nữa..
Trên người mang kỳ bảo thần bí, đích thân Lão tổ Vân gia chỉ đường tu luyện cho nàng, nhục cầu kỳ quái đi theo bên cạnh hình như là một huyễn thú thượng cổ, thân là triệu hồi sư vạn năm khó gặp, còn là chiến sĩ/ ma pháp sư/ khảm thạch sư/ luyện dược sư…, nhưng cho tới giờ nàng vẫn chỉ ung dung ẩn mình.
Vân Phong, nàng không phải là người tốt, nhưng nàng có thể làm tất cả vì người thân của mình.
Những người mà nàng đã coi trọng, cho dù trời đất bất dung, bị thế gian coi thường, nàng cũng mãi mãi không xa rời!
Không phải nàng có sức mạnh vô địch, nhưng nàng cũng không dễ dàng bỏ cuộc! Nàng thách đấu với Niếp bàn, chiến đấu cùng Trùng sinh!
Nàng, được Vân gia chọn cho kế hoạch phục hưng, lưu lạc thiên nhai không nơi e sợ!
Nàng có thể không coi trùng sinh mệnh của mình, nhưng nàng lại không thể bỏ rơi người thân và bạn bè! Cho nên, nhiệt huyết và kiên trì, ngoan cường và bền bỉ, đã đi liền với tên nàng.
___
Bộ này bên Vô Ảnh Các đã drop rồi, nên mình làm tiếp tục từ chương 23 của quyển 2 trở đi.
Thời gian Long điện mở ra vẫn còn một ngày nữa, Long tộc cũng đã chọn lựa xong danh sách những người tham gia, chín người kia cũng tự mình chuẩn bị, mà Vân Phong lại là người nhàn nhã nhất. Kì thực nàng không hề quan tâm đến bảo bối mà tổ tiên Long tộc để lại. Điều duy nhất nàng quan tâm chính là vị triệu hồi sư kia có để lại thứ gì không.
“Ha ha, Vân Phong tiểu hữu.” Khải trưởng lão đi tới. Vân Phong đang ngồi rảnh rỗi trong hoa viên nhỏ, trong lòng đang suy tư thì thấy Khải trưởng lão cười tiêu sái đi tới đây.
“Khải trưởng lão.” Vân Phong đứng lên. Khải trưởng lão nhìn Vân Phong rồi bảo: “Ngày mai sẽ là ngày đi vào Long điện, thiếu chủ phân phó ta tới đây, nếu ngươi có vấn đề gì thắc mắc thì cứ việc hỏi ta.”
Vân Phong nhướng mày, Ngao Kim bây giờ thật là khó có được ngày rảnh rỗi, đoán chừng là vì Long điện mở mà suy tính gì đây. Vân Phong cười cười: “Ta có cảm thấy hứng thú với bảo bối trong Long điện hay không, Khải trưởng lão hẳn là biết chứ.”
Khải trưởng lão cười ứng phó: “Đương nhiên, đương nhiên, tâm tính tiểu hữu, lão phu đương nhiên biết. Nhưng lão phu phải nhắc nhở tiểu hữu một chút, ngươi nhất định phải cẩn thận khi tiến vào Long điện.”
Vân Phong tò mò hỏi: “Ý của trưởng lão là trong Long điện sẽ có nguy hiểm khác sao?”
Khuôn mặt Khải trưởng lão đầy nếp nhăn, cười cười: “Vân Phong tiểu hữu, có thể nói Long điện là cấm địa của Long tộc. Tổ tiên của chúng ta đều mai táng ở đó, lại nói không gian kia đã tồn tại trên vạn năm. Mỗi lần Long điện mở ra cũng không được bao lâu. Từ đời tổ tiên chúng ta đến nay, số lần Long điện mở cũng không quá trăm lần, nhưng mỗi lần mở thời gian đều rất ngắn, chỉ tầm một tháng.”
“Một tháng sao, trong không gian Long điện chẳng lẽ có chuyện gì dị thường?” Danh sách bị Ngao Kim chiếm đi, chín người khác tiến vào Long điện, trong thời gian một tháng cũng tra không hết sao? Nếu như vậy thì Long điện là một không gian rộng lớn như thế nào?
“Ha hả, tiểu hữu không biết, không gian Long điện cực kỳ rộng lớn, huống chi Long điện cũng rất được chú ý.”
Lông mày Vân Phong khẽ giật giật. Khải trưởng lão lại ha ha cười, một chút cũng không lo lắng mà nói những tin tức lặt vặt cho Vân Phong. Hắn cho rằng những tin tức này dù Vân Phong biết cũng không dùng được, chỉ có thể coi là nói trước cho nhân loại này biết rằng, nếu muốn vào Long điện thì phải có năng lực để vào, huống chi Long điện này cần thiếu chủ mới có thể mở ra. Với thực lực của loài người này thì làm sao có thể uy hiếp thiếu chủ mở Long điện được chứ!
Cho nên những tin tức nhỏ nhặt này có tiết lộ ra ngoài cũng chẳng sao, Khải trưởng lão nói không chút do dự: “ Long điện gồm có chín tầng, mỗi tầng là một không gian độc lập, càng đi lên thì bảo vật càng quý hiếm, mà không thể đoán trước được trong Long điện sẽ xuất hiện những tình huống nào. Trước lúc đi vào Long điện thì người Long tộc sẽ giải thích một chút. Những ai vào đều phải chịu một ít công kích của ma thú, hình như là ma thú thủ hộ Long điện.”
Vân Phong nghe đến đó, trong lòng không khỏi nóng lên, ma thú? Ma thú chính là thứ nàng cần nhất… Có thể làm ma thú thủ hộ Long điện thì thực lực của bọn chúng chắc chắn không tầm thường, nếu như nàng có thể khế ước một con thành của mình thì… Đột nhiên Vân Phong thoáng dừng lại, nàng sao có thể quên thực lực hiện tại của nàng mới chỉ có cấp tám mà thôi, triệu hồi sư lại không thể khế ước với ma thú cấp bậc cao hơn, xem ra mình chính là hữu duyên vô phận với những thứ này rồi.
“Đáng lý ra ma thú thủ hộ Long điện phải có thái độ tốt với người Long tộc chứ?”
Khải trưởng lão lắc đầu: “Đã qua vạn năm rồi, các ma thú này từ lâu đã mất đi một phần tình cảm, dần dần chúng đối với chúng ta chỉ công kích đơn thuần kiểu xua đuổi. Có thể nói, chúng muốn chiếm Long điện làm của riêng.”
Vân Phong nghe đến đó khẽ cau mày hỏi: “Vị triệu hồi sư đại nhân kia có để lại đồ ở trong Long điện không?”
Khải trưởng lão cười khổ sở một tiếng: “ Cái này… Chúng ta không rõ chúng ở tầng thứ mấy của Long điện. Nói chính xác hơn, chúng ta không biết những đồ vật có tồn tại trong Long Điện hay không? Ngươi chỉ có thể một mình đi tìm.”
Thời gian một tháng, nếu như không gian kia thật vô cùng rộng lớn, một mình nàng thì phải tìm đến khi nào chứ? Mà nếu như nàng tìm được đồ vật gì quý báu thì Long tộc tham lam chắc chắn sẽ bắt nàng để bảo vật lại, lại nói nàng không thể sống ở đây, một năm rưỡi sau, nàng còn muốn trở về Bách thành, tham gia cuộc thi tuyển sinh của học viện Ma Tang!
Đại ca của nàng còn đang chờ nàng ở học viện Ma Tang, mà trách nhiệm của Vân gia cũng đè trên vai nàng. Vân Phong nghĩ đến đấy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng nghiêm túc.
“Vân Phong tiểu hữu, chuyện này không cần gấp, ngươi ngàn vạn lần không được làm việc lỗ mãng khi ở bên trong.” Khải trưởng lão dặn dò thêm một câu, Vân Phong gật đầu đồng ý nhưng trong lòng lại có một ý nghĩ khác. Có khả năng vị triệu hồi sư khế ước với Long tộc kia có để lại cái gì đó, hắn nhất định chính là nhân vật của thế giới kia, như vậy thứ mà vị triệu hồi sư kia để lại sẽ khiến người khác ghen tỵ đỏ mắt. Long tộc cũng không ngoại lệ, nếu như bọn họ có thể tìm được truyền thừa mà vị triệu hồi sư kia lưu lại thì bọn họ chắc chắn sẽ không để cho nàng tiến vào Long điện.
Nếu là Ngao Kim thì Vân Phong không tin rằng hắn sẽ như thế nhưng tộc Hồng long, kể cả tộc Hắc long thì đều không muốn nàng có được truyền thừa quý báu này!
Mà Hồng long cũng không lôi kéo được nàng, còn tranh đoạt vị trí mà nàng có được, xem ra hành trình đi Long điện lần này nàng phải cẩn thận hơn, đề phòng có thể bị thương.
Sáng sớm hôm nay, cả Long cốc khí thể bừng bừng, Ngao Kim ôm Vân Phong bay trên bầu trời, đôi cánh hoàng kim sau lưng tỏa ra ánh hào quang. Mấy trăm bóng người phi trên không trung, mỗi lần vỗ cánh trong không khí lại có âm thanh vang lên. Vân Phong khẽ quay đầu lại, Long điện mở ra có thể nói là chuyện trọng đại của Long Tộc, nếu không thì mọi thành viên đã không tham gia.
Cảnh vật trước mắt mông lung, trong không gian thoảng qua một cơn gió nhẹ. Vân Phong chỉ thấy xuất hiện trước mắt mình là một mảnh đất mênh mông, một trận gió hoang vu thổi qua cuốn theo cát bụi.
Dựng đứng trên mảnh đất đấy là vô số cái cột đá thô to, mặt ngoài cột đá điêu khắc các tư thế khác nhau của rồng: dữ tợn hoặc nhắm mắt, hoặc rống giận…
Ngao Kim mang Vân Phong đứng trên một cột đá, sau đó lần lượt tám người trong danh sách đồng loạt xuất hiện, còn lại là tộc nhân hai phái Hắc long và Hồng long đứng ở những cột đá khác ở phía trên.
“Vân Phong, sau khi đi vào Long điện, chúng ta tạm thời phải chia cách.” Tiểu Linh đi tới bên cạnh Vân Phong, thấp giọng nói, ánh mắt vẫn không quên nhìn bốn người Hồng long bên kia.
Phía bên bốn người tộc Hồng long, Duyên Vu vẻ mặt lạnh nhạt đứng đó, phía sau là hai nam một nữ. Lúc ánh mắt Vân Phong lướt qua, Duyên Vu nhạy bén bắt được, ánh mắt hắn lập tức tiếp đón, hắn không bao giờ quên lần trước bị Vân Phong giáo huấn thảm bại thế nào. Điều đó đã làm cả tộc Hồng long không thể ngẩng đầu lên được
Vân Phong mỉm cười, Duyên Vu khẽ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi, bên kia ba người Hồng long tộc sắc mặt cũng không tốt quay người đi. Vân Phong nhún nhún vai, Tiểu Linh khinh thường hừ lạnh
“Hừ, Hồng long tộc đúng là ra vẻ, chết vì sĩ diện”
Vân Phong im lặng, tranh đấu giữa Hồng long và Hắc Long nàng không hề có hứng thú tham gia, chỉ là Duyên Vu khiêu khích với mình như vậy, mình lại nhận thách đấu của hắn, vô hình đã khiến mình đứng về phía Hắc Long, không còn cách nào, ai bảo Duyên Vu chủ động thách đấu với nàng chứ, ở trong lòng nàng dù là Hồng Long hay Hắc Long cũng phải cẩn thận đề phòng.
"Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, cầm lấy cái này!” Ngao Kim nhìn lướt qua, sau khi xác định nhân số liền giao đồ trong tay cho mỗi người.
Vân Phong cầm lấy, hóa ra là một lệnh bài bằng bạch ngọc, mặt ngoài ngọc bài có khắc đầu một con rồng trông rất sống động, ánh mắt con rồng ánh lên màu vàng kim giống hệt như đôi mắt của Ngao Kim.
Chẳng biết tại sao Vân Phong bỗng nhiên nghĩ tới cái vòng ngọc bội đen đeo trên cổ mình, mặt sau miếng ngọc bội đen kia cũng khắc hình một một con rồng, chỉ là con rồng kia lộ vẻ dữ tợn, đáng sợ hơn, cả người không có một chút thịt, chỉ có một bộ da bọc xương. Ngọc bội đen đã lâu không có động tĩnh bỗng nhiên lại tỏa nhiệt, Vân Phong chỉ cảm thân thể lúc này thật sảng khoái, một dòng nước ấm lại chảy vào trong thân thể, tế bào toàn thân như được thanh tẩy.
“Ngọc bài này có một đạo long tức của ta, nếu có bất kỳ nguy hiểm nào, thì bóp nát nó, Nó mang các ngươi ra ngoài!”
"Được rồi, tất cả đều im lặng cho lão tử!” Ngao Kim hét lớn một tiếng, tất cả mọi người trong Long Tộc đang đứng ở những đỉnh cây cột, ánh mắt đều hướng tới nơi Ngao Kim đang đứng, ánh mắt Ngao Kim chợt lóe, tảng đá kỳ quái Vân Phong đã từng thấy lại xuất hiện trong tay Ngao Kim.
Nhục Cầu trên vai Vân Phong nhìn thấy tảng đá xuất hiện, thân thể giật giật, cuối cùng lại ngoan ngoãn trở lại trên vai Vân Phong, Ngao Kim nhẹ nhàng cứa nhẹ vào lòng bàn tay mình, một vết thương nhỏ xuất hiện, tảng đá bị Ngao Kim giữ trong lòng bàn tay, máu chậm rãi chảy ra lan tỏa khắp bề mặt tảng đá.
"Mở!” Ngao Kim hô to một tiếng, máu đang chảy trên tảng đá chợt phát ra tia sáng chói mắt, hòn đá kia như bị thứ gì giải khai phong ấn, trong viên đá đột nhiên tản ra một hơi thở cuồng bạo, trên không trung gió thổi thật mạnh xoay tròn, cuối cùng ngưng tụ thành hình con rồng mơ hồ, tiếng rồng ngâm từ một nơi xa xôi bộc phát vang dội cả Long cốc.
Tất cả tộc nhân mở to hai mắt cảnh này, trong lòng mỗi người đều phát ra một loại kính sợ, cho dù là nhân loại như Vân Phong vào giờ khắc này cũng cảm nhận được hơi thở cổ xưa, trong viên đá kia thật là có máu huyết tổ tiên Long Tộc, tiếng rồng ngâm vừa rồi xuất hiện cũng chính là của tổ tiên Long Tộc.
Chỉ là một giọt máu đã có thể tản ra hơi thở cuồng bạo như thế, nếu như tổ tiên Long Tộc còn ở trên đời vậy đáng sợ cỡ nào! Mà vị triệu hồi sư kia có thể khế ước với tổ tiên Long Tộc sẽ cường đại như thế nào!
"Lên một lượt đi.” Ngao Kim nói một tiếng, tám người nhanh chóng đi qua trên cầu thang, Vân Phong cũng đi tới cầu thang: “Nha đầu !” Ngao Kim hô một tiếng, Vân Phong quay người lại.
"Đừng thể hiện, ta không thể giúp ngươi được!” Ánh mắt Ngao Kim không che giấu vẻ lo lắng, Vân Phong nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười: “Sắc Kim đại thúc yên tâm, không sao đâu."
Ngao Kim không nói gì thêm nữa, vung tay lên, hoàng thổ từ từ đóng lại, mà chín người trên cầu thang toàn bộ tiến vào trong hắc động, trong hắc động có một tia sáng vàng nhạt tạo thành lối đi, thông đạo này chính là tảng đá trên lòng bàn tay Ngao Kim.
Ngao Kim nhìn bóng lưng Vân Phong đi vào, cúi đầu mắng một câu, Khải trưởng lão đi tới, “Thiếu chủ yên tâm, thực lực Vân Phong tiểu hữu nhất định sẽ không có vấn đề, huống hồ Tiểu Linh cũng sẽ canh chừng nàng."
Ngao Kim bĩu môi, mặc dù hắn không biết bên trong có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng lần nào Long Tộc cũng tổn thất mấy người, có thể thấy được bên trong không phải cái gì cũng an toàn, nếu như nha đầu kia xảy ra chuyện gì… Khuôn mặt tuấn mỹ của Ngao Kim xẹt qua tia vẻ dữ tợn, sau đó lại nghĩ tới cái gì đó, không khỏi tự giễu cười nhẹ, Khải trưởng lão ở một bên có chút buồn bực, vẻ mặt Ngao Kim cũng mới vừa lo lắng.
Sao hắn lại có thể quên mất là, có Nhục Cầu ở đó, đám người trong đó sao có thể làm hại nha đầu được, hắn thật đúng là đa tâm.
Chín người đứng trên cầu thang, lúc đến gần cửa động, không gian chung quanh cửa động rung động mãnh liệt, sắc mặt mấy người trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, có người đi hoặc ở lại, hoặc bước vào, nói chung đây là một thế giới tĩnh mịch, không có bất kỳ sinh vật sống nào tồn tại trừ bọn họ.
Vân Phong nhìn mảnh đất rộng không có một ngọn cỏ, đây chính là nơi mai táng của tổ tiên Long Tộc? Quả nhiên là rộng lớn, căn bản là vô tận, trông như một thế giới vô tận.
“Tiểu Linh, chúng ta lập giao kèo đi? “Người Hồng long tộc không bắt đầu ngay, mà Duyên Vu lại quay sang nói với hướng Tiểu Linh, Tiểu Linh thần bí cười.
“Giao kèo gì, ngươi nói nghe thử xem?" Hắc Long tộc và Hồng long tộc cũng thấy đối phương không vừa mắt, ánh mắt đang không ngừng truy xét và thị uy, Vân Phong nhàn nhã đứng một bên, lấy nhẫn khế ước của mình ra, gọi Tiểu Hỏa ra ngoài, mình bất luận thế nào cũng không thể thua, đương nhiên là muốn tìm nhiều trợ thủ.
Khi Duyên Vu cùng Tiểu Linh thấy Tiểu Hỏa, thần sắc căng thẳng, sau đó hai người đồng thời thay đổi ánh mắt nhìn đối phương “Giao kèo của ta là phân chia khu vực."
“Phân chia khu vực?” Tiểu Linh khiêu mi hỏi, Duyên Vu gật đầu.
“Khu vực này vô cùng rộng lớn, thời gian một tháng mặc dù không ngắn, nhưng cũng không thể nào thăm dò toàn bộ, hơn nữa tìm ra được vị trí Long điện không chừng là tương đối khó khăn, vì để cho lần này chúng ta đi vào không uổng phí thời gian, dứt khoát phân chia khu vực thăm dò là được.”
Tiểu Linh nghe xong, cũng cảm thấy đề nghị này rất hợp lý, Duyên Vu thấy Tiểu Linh không phản đối thì nói tiếp.
“Nếu như người nào phát hiện Long điện, phải báo cho mọi người, đợi mọi người đến toàn bộ rồi cùng nhau tiến vào."
Tiểu Linh nghe vậy không khỏi nhíu mày, đề nghị này lúc nghe thì không có gì, nhưng cẩn thận nghĩ lại vẫn luôn cảm giác mình bị thiệt, “Nếu như không nói cho đối phương mà mình đi vào trước thì sao?”
Duyên Vu cười lạnh: “Ta chịu trách nhiệm Hồng long tộc , ngươi chịu trách nhiệm Hắc Long tộc, chịu trách nhiệm chỉ là hai người chúng ta mà thôi, người khác có liên quan gì?”
Tiểu Linh cau mày, muốn nói gì đó, Vân Phong đi tới: “Hai vị ta có thể đi trước một bước không? “
Duyên Vu sửng sốt: “Nhân loại ngươi nói cái gì?”
"Ta nói gì ngươi nghe không hiểu sao? Các ngươi thương nghị như thế nào là chuyện của các ngươi, liên quan gì tới ta? Các ngươi có quy tắc của các ngươi, ta bước đường của ta, vậy thôi? Còn nữa ta có tên cần ta nói lại lần nữa không?” Ánh mắt Vân Phong lạnh lùng lườm Duyên Vu, Duyên Vu cảm thấy cổ họng căng thẳng.
“Được, các ngươi cứ từ từ nói chuyện, ta đi trước một bước!” Vân Phong tung người nhảy lên người Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa dùng ánh mắt trêu tức nhìn tám người kia, thân hình nhanh chóng biến mất!
"Ngươi… Vân Phong! Đáng ghét, ngươi thật to gan!” Duyên Vu nhìn bóng lưng Vân Phong rời đi, tức giận đánh một cái, mặt đỏ tía tai rống lên mấy câu, hắn xảo quyệt cũng bằng Vân Phong.
"Ngươi còn nói cái gì, nàng nói cũng không sai “Tiểu Linh nhìn bóng lưng Vân Phong rời đi, thấp giọng nói, gia gia mặc dù nhắc nhở phải chú ý an toàn tiểu nha đầu kia, nhưng bây giờ nàng tự mình bỏ đi, không liên quan gì tới nàng ta cả.
Tiểu Linh tâm nhãn cũng không coi là kém nhưng một khi nhắc đến Ngao Kim, chuyện xấu cũng biến thành chuyện nhỏ, nàng cố ý để Vân Phong rời đi cũng chỉ là ý nghĩ lúc tức giận thôi vả lại sau khi được chứng kiến thực lực Vân Phong, Tiểu Linh cảm thấy cảm thấy lấy thực lực nàng sẽ không xảy ra vấn đề gì, cho dù có thật thì không phải còn có ngọc bội sao?
"Hừ! Ngươi dĩ nhiên nói vậy, Vân Phong là cùng phe với Hắc Long các người mà!” Duyên Vu tức giận nhìn Tiểu Linh. Tiểu Linh cũng khinh thường cười đáp lại, "Này Duyên Vu, ngươi ghen tỵ à? Vân Phong cho tới giờ chưa đwsng về phía Hắc Long, Hồng long các ngươi chẳng phải cũng thế sao?”
Thần sắc Duyên Vu có chút lúng túng, ba người khác tình hình cũng như thế, Tiểu Linh vừa thấy đã hiểu: “Hành động của Vân Phong không liên quan gì tới Hắc Long chúng ta cả, chúng ta không có ràng buộc nàng, giao kèo của ngươi ta đồng ý, đã như vậy, chúng ta đi bên này, các ngươi đi bên kia."
Tiểu Linh chỉ phương hướng, Duyên Vu đỏ bừng mặt, một loại hỏa khí bị đè nén từ đáy lòng đột nhiên bộc phát, Duyên Vu bị tức nói không ra lời, Tiểu Linh lại quyến rũ cười một tiếng, tóc bạc tung bay, mang theo ba người Hắc Long theo hướng Vân Phong bỏ đi.
"Duyên Vu, chúng ta bây giờ làm sao?” Một người Hồng long nhìn nhóm người Tiểu Linh rời đi, cũng tức không nói ra lời.
“Hắc Long tộc bọn họ thật giảo hoạt! Đuổi theo Vân Phong, điều này chẳng phải rõ ràng sao? Bọn họ lại còn luôn miệng phủi sạch quan hệ, dối trá!” Nữ nhân bên Hồng long hô nói, vẻ mặt oán giận, Duyên Vu trừng mắt hìn hướng hóm Tiểu Linh rời đi, cũng xoay người bước đi.
"Bớt xàm ngôn đi, trong thời gian ngắn nhất phải tìm được Long điện!” Mấy người khác liếc mắt nhìn nhau, không nhiều lời nữa nhanh chóng chạy về hướng khác.
Bên này, Vân Phong cưỡi Tiểu Hỏa không ngừng chạy trên bình nguyên rộng lớn, ngẫu nhiên có thể thấy được hài cốt với các hình dạng khác nhau. Thậm chí có thể nhìn bọn thú này trước khi chết đã trải qua chuyện gì.
Nhục Cầu từ lúc tiến vào đến giờ luôn nhu thuận đứng trên vai Vân Phong, cặp mắt to đánh giá chung quanh, rít lên vài tiếng hưng phấn.
"Sao vậy, nơi này có đồ ngươi thích ăn?” Vân Phong hỏi Nhục Cầu, cái đầu nhỏ của Nhục Cầu ra sức gật. Vân Phong sửng sốt, đưa mắt nhìn bình nguyên lần nữa, Nhục Cầu thích ăn quáng thạch cực phẩm, chẳng lẽ nơi này có khoách thạch cực phẩm sao?
Vân Phong nhấc cổ Nhục Cầu, xách nó đến trước mặt mình: "Nói trước tới nơi này phải cư xử đúng đắn, nếu ngươi dám bỏ đi, không được lừa dối ta."
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm