Tô Trì nhíu mi, khuyên nhủ:“Phụ thân, ta thấy rõ ràng, không phải nhị muội muội. Nhị muội muội quả thật thấy một con rắn, ta vốn muốn tiến lên bắt, muội ấy phản ứng mau một cước đá văng ra. Vậy con rắn đó chui vào lại trong giả sơn. Muội ấy đá văng một cục đá, khả năng là đã dọa đến ngũ muội muội .”
Tô Nhân Vũ nhìn nhị tiểu thư, mặt trầm như nước.
Trong mắt ẩn chứa sự tức giận.
Tô Trì lại nói:“Ba vị điện hạ đang còn ở đây, hơn nữa chuyện này vốn chính là ngũ muội chính mình không đúng. Thiên kim tiểu thư phải để ý hành động của mình. Ngũ muội muội tự mình trèo lên chỗ nguy hiểm như vậy, có thể trách nhị muội sao?”
Đôi mày rậm rạp của Tô Nhân Vũ giương lên, hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì, mà là đi tiếp đón đám người thái tử, lại cảm tạ Hoàng Phủ Giác.
Hoàng Phủ Giác đã thay xong xiêm y của Tô Việt, hai người cao gần nhau, rất là vừa người.
Mặc vào trang phục thanh nhã thư sinh, Hoàng Phủ Giác nhìn chằm chằm nhìn vào mái tóc ướt đẫm, ngược lại càng lộ ra khí chất tuấn tú thanh nhã ôn nhu lại có thêm vài phần quyến rũ.
Khiến vài nha đầu liên tiếp cắn môi cười trộm.
Tô Nhân Vũ nói lời cảm tạ, lúc này thái tử nói muốn cáo từ, ngũ điện hạ cũng cáo từ theo.
Tô Nhân Vũ nói:“Điện hạ vẫn là thỉnh lưu lại chút nữa. Đợi đại phu đến đây, chẩn đoán qua, sau đó uống xong bát cang gừng nóng mới dời đi. Tuy rằng là tháng năm, nhưng nước trong hồ vẫn rất lạnh.”
Lúc này Kim Kết khóc sướt mướt chạy đến,“Lão gia, tiểu thư...... Tiểu thư bị thương rồi.”
Trái tim Tô Nhân Vũ như bị người ta mãnh liệt bóp mạnh, việc xông đi.
Một lát sau, phái nha đầu đi tới nói hắn tạm thời không thể tiếp khách.
Không bao lâu đại phu đến đây, lên lầu chẩn bệnh cho Tô Mạt, lại đi xuống lầu xem mạch cho Hoàng Phủ Giác.
Hoàng Phủ Giác tuy rằng dáng người hơi gầy, nhưng thể chất rất tuyệt, xuống nước chút cũng không có gì bất lợi, chỉ giống như tắm nước lạnh một cái.
Lấy bếp lò tới hong khô tóc, thay quần áo sạch sẽ, sẽ ổn thôi.
“Tô tiểu thư thế nào rồi?”
Hoàng Phủ Giác hỏi vị Lưu đại phu kia.
Lưu đại phu lắc đầu,“Có chút không được tốt, bị kinh hách, hơn nữa nước hồ rất lạnh, thân mình tiểu thư lại mảnh mai...... Nàng trong xương còn có chút không đủ huyết khí từ lúc còn trong bụng mẹ chịu ủy khuất, hiện tại một khi bị cảm lạnh, càng khó lường. Về sau là tuyệt đối không thể lại ngâm nước lạnh, nếu không sẽ khiến cho bệnh cũ kia nảy mầm tai họa, sẽ không là việc nhỏ đâu.”
_________________ " Đừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của con người là cần được...Tôn trọng!"
Chap 565: Trù tính muốn bứt ra -- đa tạ giở trò xấu đã giúp đỡ 11
Nói xong hắn đi kê toa thuốc, lĩnh tiền đi về.
Hoàng Phủ Giới sớm đã kìm không được, nghe xong đại phu dài dòng một phen, giống như nói Tô Mạt không được rồi.
Hắn tức giận đến hai mắt đỏ bừng, ánh mắt giống như giết người nhìn nhị tiểu thư,“Trời quang đãng như vậy có rắn gì hả? Ta thấy ngươi là ghen tị Mạt nhi, phỏng chừng muốn nàng ấy ngã xuống nước.”
Nhị tiểu thư nhất thời ủy khuất rơi lệ không ngừng, che mặt lao ra đi,“Ta liền đi đền mạng cho ngũ muội muội.”
Tô Trì phi thân dựng lên, đem nàng kéo lại, cả giận:“Việc này cùng ngươi không quan hệ. Không cần phải tự trách.”
Hắn trở lại, hướng tới lão phu nhân quỳ gối:“Lão tổ mẫu, việc này quả thật không quan hệ đến nhị muội, ta có thể làm chứng.”
Lão phu nhân nói:“Đừng truy cứu nữa. Ngũ nha đầu cũng là ham chơi. Vẫn thỉnh thất điện hạ an tâm một chút chớ nóng vội.”
Cháu gái của mình rơi xuống nước, mình còn không có nóng lòng như lửa đốt như vậy, thất điện hạ này cũng không tránh khỏi quá nóng nảy đi.
Nếu để cho người ta biết, còn tưởng rằng......
Lão phu nhân trong lòng chấn động, nhìn Hoàng Phủ Giới một cái, không phải là......
Nàng cân nhắc một chút, lại nhìn Hoàng Phủ Giác, vị ngũ điện hạ này nhìn quân tử ôn nhã như ngọc, nhưng khi hành động lại nhanh chân như thỏ.
Hơn nữa, đối với Tô Mạt thoạt nhìn rất là quan tâm.
Ngũ điện hạ được sủng ái, cùng nhị điện hạ đương nhiên là không giống rồi.
Tuy rằng thái tử có mấy đại gia tộc trong triều đình ủng hộ, nhưng là ngũ hoàng tử ở giữa đám người sĩ tử và thanh lưu cũng rất có tiếng tăm, cũng rất nổi danh vọng.
Lúc này thấy Tô Nhân Vũ từ trên lầu xuống dưới, mọi người vội hỏi tình hình như thế nào rồi.
Tô Nhân Vũ sắc mặt xám trắng, bộ dáng rất là đau lòng, hắn hướng tới thái tử xin lỗi, lại nói với lão phu nhân:“Mẫu thân, ta nghĩ nên đưa Mạt nhi đi thôn trang dưỡng bệnh. Không cho nữ nhi động đến chuyện của Hương lâu nữa. Mấy ngày nay Mạt nhi mệt mỏi lắm rồi. Lại bận bịu tiếp việc ở Hương lâu, còn ứng phó người tới quấy rối, cơ bản không nghỉ ngơi cẩn thận. Bây giờ vừa bị rơi xuống nước, nước lạnh kích phế, động tới bệnh cũ khi còn nhỏ.”
Lão phu nhân do dự một chút, Vương phu nhân nói:“Làm sao liền yếu ớt như vậy?”
Tô Nhân Vũ lạnh lùng trừng mắt nàng,“Nếu không phải ngươi gây ra chuyện tốt như vậy sao, Mạt nhi cũng sẽ không từ trong bụng mẹ liền bị ủy khuất.”
Vương phu nhân giật mình rùng mình một cái, ánh mắt này của hắn quả thực như muốn giết người.
Tô Trì giật giật khóe miệng, sắc mặt lạnh lẽo.
Trước mặt mọi người vô lễ với mẫu thân của mình, thì chính là không cho hắn thể diện, nói như thế nào hắn cũng là người của thái tử.
_________________ " Đừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của con người là cần được...Tôn trọng!"
Thái tử hỏi thăm ân cần vài câu, liền cáo từ, Tô Nhân Vũ thỉnh hắn không cần lấy việc nhỏ này ra làm phiền bệ hạ, miễn cho bệ hạ lo lắng.
Thái tử hơi hơi vuốt cằm, hướng trên lầu nhìn thoáng qua, lại chỉ có vài cái nha đầu từ trên xuống dưới lấy đồ vật, không có nhìn thấy người khác.
Rũ mắt xuống, hắn chắp tay, dẫn người rời đi.
Nhị tiểu thư đứng ở một góc trênhành lang gấp khúc, đang khẽ nức nở, trên người mặc mộ thân sắc tím, đầu vai gầy yếu, rung lên, rất là làm cho người ta thương tiếc.
Thái tử nhìn nàng một cái, nói với Tô Nhân Vũ:“Việc này quả thật không nên trách nhị tiểu thư, Tô quốc công không thể lại giận chó đánh mèo .”
Tô Nhân Vũ liên tục nói hổ thẹn.
Thái tử nhìn về phía Hoàng Phủ Giác,“Ngũ đệ, đi thôi.”
Chẳng lẽ hắn còn muốn lưu lại xum xoe hay sao chứ?
Hoàng Phủ Giác liền gọi Hoàng Phủ Giới rồi dẫn người cáo từ, lại kêu Tô Nhân Vũ chờ Tô Mạt khỏi bệnh thì truyền tin cho hắn.
Tô Nhân Vũ đáp ứng, Hoàng Phủ Giới vẫn là lo lắng,“Quốc Công, Tô Mạt thật sự không có gì nguy hiểm chứ?”
Tô Nhân Vũ cam đoan không nguy hiểm tới sinh mệnh.
Hoàng Phủ Giới gãi gãi đầu,“Ta vẫn còn lo lắng, muốn nhìn nàng một chút.”
Hoàng Phủ Giác nhìn hắn một cái,“Không thể vô lễ.”
Chờ sau khi mọi người cáo từ, Tô Nhân Vũ cũng sai Tô Việt lập tức thu thập, đưa lão phu nhân bọn họ hồi phủ.
Hắn ngược lại muốn lưu lại ở bên cạnh Tô Mạt.
Thực tế Tô Mạt kêu hắn lưu lại, còn có một cái tác dụng khác là làm tấm lá chắn.
Tuy rằng nàng dặn dò mọi người không được nói cho Hoàng Phủ Cẩn biết việc nàng rơi xuống nước, nhưng dựa vào sự hiểu biết của nàng về Hoàng Phủ Cẩn thần thông như vậy, hắn làm sao có thể không biết?
Chẳng những muốn dạy dỗ nàng, hơn nữa nếu hắn biết nàng cố ý rơi xuống nước, vậy khẳng định càng muốn hung hăng trừng phạt nàng.
Cho nên nàng phải giả bệnh, lừa hoàng đế, thái tử cùng Hoàng Phủ Giác.
Cũng làm cho Hoàng Phủ Cẩn chỉ đau lòng nàng, sẽ không trừng trị nàng.
Thời gian lúc chạng vạng tối hoàng đế đưa ngự y tới chẩn đoán bệnh cho nàng, Kim Kết đem màn buông xuống, chỉ lộ ra một bàn tay, ngự y kia bắt mạch xong liền cảm thấy thật là khủng hoảng.
Trước khi tới bệ hạ đã dặn dò trước.
Hắn vội cẩn thận bắt mạch, lập tức hơi hơi vuốt cằm, nói:“Tuy rằng hung hiểm, nhưng không trở ngại. Cần yên tĩnh dưỡng bệnh mới được.”
Ngự y kê toa thuốc, tiến cung hội báo.
Nói tới Hoàng Phủ Cẩn từ bên ngoài trở về, nghe nói Tô Mạt rơi xuống nước, hắn nghe cũng không có nghe chi tiết liền trực tiếp bay vọt lên nóc nhà, thân hình vừa lật, theo cửa sổ tiến vào.
_________________ " Đừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của con người là cần được...Tôn trọng!"
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm